BỘ MÓNG TAY MỚI CỦA MẸ - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-09-05 23:42:46
Lượt xem: 925
3
“Từ giờ mẹ không đưa con đi học nữa, con tự đi xe buýt trường đi. Cầm bánh mì, vừa đi vừa ăn.”
Con trai nhìn chiếc bánh mì trong tay tôi với vẻ chê bai, không chịu nhận.
Không nhận, tôi đặt lên bàn.
Muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi.
Con trai: “Rõ ràng con ngửi thấy mùi thịt, mẹ đã nấu bữa sáng.”
Cái mũi nhỏ này thính thật.
Tôi nói: “Đó là mẹ ăn, con muốn ăn thì tự nấu.”
Con trai tích tụ ấm ức cả buổi sáng, cuối cùng cũng bùng nổ.
Nước mắt tuôn rơi từng giọt lớn.
Nước mũi nước mắt trộn lẫn, bết hết vào mặt.
Nhìn nó lôi thôi lếch thếch, tôi lại cảm thấy thoải mái.
Nó khóc thật khiến người ta vui vẻ mà.
Thấy tôi không để ý, nó bực tức lấy đồng phục lau mặt.
Trước đây tôi không cho nó dùng đồng phục lau tay, bắt nó sửa thói quen xấu này.
Giờ tôi mặc kệ, thích lau thì lau thôi.
Dù sao cũng chẳng phải tôi giặt, càng không phải tôi mặc.
Không sợ mất mặt thì lau gì cũng được, lau bậy cũng chẳng sao.
Tôi còn chẳng chớp mắt.
Tôi bày biện bữa sáng, ngồi đối diện nó.
Đó là món cơm thịt kho với trứng kho mà nó thích nhất, còn có cả nước ngọt vị nho yêu thích của nó.
Dù ăn những món này vào buổi sáng có hơi ngấy.
Nhưng phải nói là, rất thơm đấy.
Mặc kệ mọi thứ, chủ yếu là ăn những gì nó thích.
Để nó chẳng được ăn gì cả.
Mùi thơm của đồ ăn lan tỏa khắp nhà, con trai càng khóc dữ dội hơn, tôi càng ăn ngon miệng hơn.
Tâm trạng vui vẻ, tôi tốt bụng nhắc nhở nó: “Mau ăn bánh mì đi, lát nữa đi xe buýt trường, phải xuống sớm mà chờ đấy.”
Bụng con trai rất đúng lúc phát ra tiếng “ọt ọt”: “Sao mẹ không đưa con nữa? Ngồi xe của mẹ con còn được nằm thêm chút nữa.”
“Vì mẹ mà không đưa con đi thì mẹ cũng nằm thêm được chút. Ai lại không muốn ngủ thêm vào buổi sáng chứ? Con nói đúng không?” Tôi cười với nó, múc một thìa cơm thịt kho đầy cho vào miệng.
Chà, thơm thật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bo-mong-tay-moi-cua-me/chuong-3.html.]
—---
Con trai trải qua một ngày ở trường, khi tan học về trông rất uể oải.
Cô giáo bảo rằng cả ngày nó chỉ đi vệ sinh, ngoài ra chẳng đi đâu.
Còn cãi nhau với người bạn thân nhất của mình.
Chỉ vì bạn trêu chọc nó là quần áo bẩn.
Hóa ra nó cũng biết buồn à?
Bị người mình tin tưởng chế giễu, cảm giác này khó chịu lắm đúng không?
Khó chịu cũng phải chịu đựng.
Cách tốt nhất để thay đổi một người, chính là phải để họ tự đối diện với khó khăn.
Đâm đầu vào, đ.â.m đau rồi thì sẽ biết sai.
Bữa tối vẫn là món yêu thích của nó.
Lần này là phần combo burger đùi gà nướng.
Tôi ăn hamburger với nước ngọt.
Còn nó ăn cơm nguội với dưa muối.
Hôm nay có vẻ nó đã quen hơn, không khóc lóc ầm ĩ nữa.
Cũng không còn cứng đầu như hôm qua, vừa lườm tôi vừa xúc cơm cho vào miệng.
Tôi thầm cười, có giỏi thì đừng ăn đi.
“Ngày mai ba sẽ về, mẹ đối xử tệ với con, con sẽ mách ba!”
Con trai, cứ hay mách lẻo là không tốt đâu.
“Đây gọi là đối xử tệ à? Con không được ăn no, hay không được mặc ấm? Mẹ bắt con làm việc nặng, hay không cho con đi học?”
Tôi cười mỉa mai: “Con có muốn trải nghiệm xem thế nào mới là đối xử tệ thật sự không?”
Con trai nghĩ rằng mình giấu được, nhưng thực chất đang lén lút cúi đầu.
Rồi nó bĩu môi quay đầu đi, “Hừ, ba chắc chắn sẽ đứng về phía con.”
Tôi gật đầu: “Tự tin thế? Vậy chúng ta cược đi?”
“Cược gì?”
“Cược ba về ngày mai, xem ba ôm ai trước.”
Nếu ba ôm con trước, tháng sau con vẫn có tiền tiêu vặt như bình thường. Nhưng nếu ba ôm mẹ trước... thì con sẽ phải cạo đầu trọc trong một năm.”
Đôi mắt con mở to kinh ngạc.
Nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Vậy thì... cứ chờ xem sao?