Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỘ MÓNG TAY MỚI CỦA MẸ - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-09-05 23:43:00
Lượt xem: 432

4

 

“Vợ ơi, anh về rồi đây!”

 

Cùng lúc đó, tôi nhướn mày nhìn con trai, dáng đứng càng thêm thẳng thớm.

 

Chồng tôi vội vã bước vào nhà, tay còn xách một túi trái cây lớn.

 

Thật là… một túi to thật đấy.

 

Cuối cùng con trai cũng thấy ba, phấn khích không thôi.

 

“Ba ơi!”

 

Nó vừa vui mừng vừa tủi thân gọi một tiếng, định lao tới.

 

Trong lòng nó, người có thể cứu nó khỏi hoàn cảnh hiện tại chính là ba.

 

Nhưng có vẻ như ba chẳng để ý tới nó, đặt túi trái cây xuống rồi đi thẳng về phía tôi.

 

“Vợ ơi, lại đây anh ôm một cái.”

 

Tôi rúc đầu vào lòng chồng, làm mặt hề với con trai đang đứng đơ ra như khúc gỗ.

 

Giống như một con cáo đắc ý, cười híp cả mắt.

 

Bằng khẩu hình miệng, tôi nói với con: “Mẹ thắng rồi.”

 

“Anh mang trái cây về cho em, toàn là đặc sản ở đó, ngọt lắm, em thử đi.”

 

Chồng vui như trẻ con khoe kho báu, kéo túi trái cây đến trước mặt tôi.

 

Anh ngồi xuống lấy ra một túi dứa nhỏ.

 

“Vợ ăn thử đi, đừng nhìn nó nhỏ mà xem thường, không hề chua, cũng không chát.”

 

Chồng lấy một quả đưa cho tôi nếm thử, đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi.

 

“Ngon không?”

 

“Ngon.”

 

Chồng cười ngô nghê, không chê gì, tiếp tục ăn chỗ tôi đã cắn dở.

 

“Còn cái này nữa.” Chồng vừa nói vừa lấy từ túi áo khoác ra một hộp nhỏ màu đỏ.

 

“Nghe nói ngọc bích ở đó nổi tiếng lắm, anh cũng mua cho em một cái.”

 

Chồng vừa nói vừa ra hiệu tôi mở hộp ra xem.

 

Bên trong là một chiếc vòng bích ngọc bình an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bo-mong-tay-moi-cua-me/chuong-4.html.]

 

Viên ngọc có màu sắc tinh khiết tự nhiên, dù tôi không rành nhưng vẫn thấy nó rất đẹp.

 

Chồng tiến tới, hai tay ôm lấy eo tôi, cúi đầu hít nhẹ vào tai tôi.

 

“Đợi khi nhận được thưởng cuối năm, mình đổi cái lớn hơn.”

 

Lòng tôi ngọt lịm, nhưng vẫn lườm anh một cái.

 

Vòng bình an đổi cái lớn, chẳng phải thành đĩa ngọc sao?

 

Ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của chồng, thấy đôi mắt anh sâu thẳm, đầu anh cúi ngày càng thấp.

 

Bầu không khí có chút mờ ám.

 

“Ba ơi!”

 

Chồng tôi giật mình, cứng đờ quay đầu lại, mới nhận ra con trai đã đứng đó từ lâu.

 

“Ba ơi!” Con trai giơ tay muốn ôm, uất ức đến nỗi dậm chân.

 

Chồng tôi ho một tiếng, không cam lòng mà buông tôi ra.

 

"Ồ, thì ra là con cũng ở đây à, con ra đây từ lúc nào vậy?"

 

Trong căn phòng ấm áp đột nhiên trở nên im lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.

 

Con trai trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.

 

Chồng tôi vừa nửa vời dỗ dành con, vừa ôm con vào lòng như một sự bù đắp.

 

Đứng bên cạnh, tôi cũng cảm thấy ngại thay cho anh.

 

Anh có muốn nghe xem mình vừa nói gì không?

 

Hỏi con trai từ lúc nào ra?

 

Con ở nhà suốt, vừa mới gọi anh đấy thôi.

 

Con trai mắt rưng rưng, hỏi: "Ba không có quà cho con sao?"

 

Chồng tôi gãi gãi mũi, "Tất nhiên là... có."

 

Sau đó anh chỉ vào túi trái cây khổng lồ dưới đất.

 

"Ba mang về rất nhiều trái cây, để cho con ăn đấy."

 

Con trai tức giận đẩy chồng tôi ra, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.

 

"Đó đâu phải cho con, con nghe hết rồi, đó là cho mẹ. Ba chẳng mang gì cho con cả! Con không thích ba nữa!"

 

Loading...