Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỘ MÓNG TAY MỚI CỦA MẸ - CHƯƠNG 9

Cập nhật lúc: 2024-09-05 23:44:40
Lượt xem: 1,024

9

 

Sau kỳ nghỉ hè, con trai tôi như được lột xác.

 

Nó lao vào lòng tôi với tốc độ như chạy đua trăm mét.

 

Suýt nữa húc tôi ngã nhào.

 

Con trai mắt đỏ hoe, trong đôi mắt tràn đầy ấm ức.

 

“Mẹ ơi, sau này con sẽ không nói mẹ nữa, mẹ đừng bỏ con được không?”

 

Cái này… thay đổi nhanh quá đấy nhỉ.

 

Nhanh quá, khiến tôi không kịp nói lời nào.

 

Tôi chuẩn bị rất nhiều chướng ngại phía Nam, chờ nó về nhà để đụng vào tiếp.

 

Xem ra không cần dùng nữa rồi.

 

Biết trước cho nó đi làm nông hiệu quả như thế này, tôi đã cho nó đến sớm hơn.

 

Con trai thấy tôi mãi không nói gì, càng thêm tủi thân, nước mắt tuôn rơi lã chã.

 

Từ từng giọt lẻ tẻ biến thành từng chuỗi từng chuỗi.

 

Cuối cùng lại hóa thành tiếng khóc toáng quen thuộc.

 

“Bố mẹ chúng không cần chúng nó nữa, con không muốn thành ra như vậy đâu. Con muốn bố mẹ!”

 

Con trai vừa khóc vừa nói, giọng đã khản đi.

 

Liên quan gì thế này?

 

Đợi con trai bình tĩnh lại, tôi mới hiểu ra.

 

Những đứa trẻ mà nó nói đến, là những đứa nhỏ trong làng, bố mẹ đều lên thành phố làm công.

 

Để chúng lại cho ông bà, một năm mới về một lần.

 

Thậm chí, có đứa ba bốn năm mới về một lần.

 

Bọn trẻ với bố mẹ, không bằng với đám bạn cùng làng.

 

Con trai tôi sợ hãi, sợ chúng tôi cũng bỏ rơi nó.

 

Tôi không nghĩ nó sẽ tưởng tượng ra như vậy.

 

Có chút hả dạ, nhưng cũng xót xa.

 

Dù sao thì cũng là con mình đẻ ra.

 

Làn da con trai đen đi ba tông, cánh tay bắt đầu lộ rõ mảng cơ bắp.

 

Đưa gì ăn nấy, không còn kén ăn nữa, sức ăn cũng nhiều hơn.

 

Quần áo bẩn, biết tự mang bỏ vào máy giặt.

 

Ngủ dậy, tranh thủ thời gian gấp chăn gọn gàng rồi mới đi học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bo-mong-tay-moi-cua-me/chuong-9.html.]

 

Từng chút một từ chỉ biết oán trách, trở thành tự lập tự cường.

 

Thậm chí còn lần đầu tiên chuẩn bị bữa sáng.

 

Trên bàn là một quả trứng ốp, hai cái bánh bao, một bát cháo.

 

“Làm cho mẹ đấy à?”

 

Con trai không phủ nhận, có chút ngại ngùng gãi đầu, “Bánh bao là con lấy trong tủ lạnh, trứng ốp với cháo là con tự làm.”

 

Trong ánh mắt nóng bỏng của con, tôi ngồi xuống bàn ăn.

 

Con trai cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Tôi cũng không tiếc lời khen ngợi, “Ngon đấy.”

 

Nhận được lời khen của tôi, con trai không giấu nổi sự phấn khích trong lòng.

 

Khóe mắt khóe môi đều lộ rõ sự hân hoan.

 

Đến đây, mẹ con chúng tôi coi như hóa giải hiềm khích.

 

Mọi người đều vui vẻ?

 

Không!

 

Mãi đến một tuần sau, tôi mới biết nội tình của toàn bộ sự việc.

“Tùng Tùng, hôm qua chú con lại đánh dì rồi, ngay cả Tiểu Huyên... nó cũng không nhận dì làm mẹ nữa.”

 

Người nói là một người hàng xóm của tôi.

 

Tiểu Huyên trong miệng cô ấy là con trai của cô, cũng là bạn học của con trai tôi.

 

Người hàng xóm vẻ mặt sầu thảm, ngồi trên ghế dài trong khu, không ngừng than vãn với con trai tôi.

 

Cô ấy còn kéo tay áo chống nắng lên, để lộ vết thương trên cánh tay cho con trai tôi xem.

 

“Dì thật sự rất ghen tị với mẹ con đấy, nếu dì có một đứa con như con, dì mãn nguyện lắm rồi. Dì mỗi ngày ngủ một giờ sáng, dậy bốn giờ sáng, vậy mà còn bị cha con chúng nó ghét bỏ.

 

Con cũng phải khuyên mẹ con nữa, sao lại để bố con làm việc nhà chứ! Đàn ông đâu phải sinh ra để làm việc đó. Lười như thế lại còn ăn mặc kín cổng cao tường, sớm muộn gì cũng bị chồng bỏ thôi.”

 

Đứng ở góc khuất, tôi vô tình bị kéo vào cuộc trò chuyện.

 

Lúc này, đầu tôi đầy những dấu chấm hỏi không biết để đâu cho hết.

 

Lẫn vào đó còn có vài dấu chấm than.

 

Con trai tôi lại như một quả pháo đã châm lửa, nhảy phắt khỏi ghế dài phản bác lại cô hàng xóm.

 

“Mẹ tôi không cần phải nịnh nọt người khác như cô! Mẹ tôi là người mẹ tốt nhất, không cho phép cô nói xấu mẹ tôi!”

 

Tôi đứng bên cạnh, lòng thấy rất an ủi.

 

Nhìn xem, chẳng có nỗi khổ nào là vô ích cả.

 

Sau khi bị tôi dạy dỗ một trận, con trai cũng biết bảo vệ mẹ rồi.

 

Không tồi không tồi.

 

Loading...