Bố tôi mất tích rồi - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-06-12 20:10:57
Lượt xem: 2,886
6
Mẹ tôi hứa sẽ cho tiền.
Nhưng không thể nào đưa hết, vì chúng tôi cần một số tiền tiết kiệm để sinh hoạt và bổ sung nguyên liệu cho cửa hàng hoành thánh.
Chú Hai hoàn toàn đồng ý, nói cứ chuyển hết tiền cho bà nội, sau đó bà sẽ cho chúng tôi sinh hoạt phí.
Tôi nói trước tiên tìm luật sư, ký một thỏa thuận, sau khi lấy tiền, chú Hai và bà nội không thể đến cục công an tố cáo mẹ chúng tôi, không thể đến tìm chúng tôi nữa, bằng không họ sẽ ngồi tù và bồi thường tiền.
Chú Hai cười nói tôi con cái thì biết cái gì, đều là người một nhà, làm sao có thể hại tôi.
Không nói một lời, tôi ôm chặt lấy mẹ, không cho mẹ lấy cuốn sổ tiết kiệm.
Chú Hai trong mắt lộ ra vẻ hung ác, liền thay đổi lời nói, kêu mẹ tôi chuyển tiền sẽ lập tức ký hợp đồng.
Tôi nói rằng nếu chú và bà ký trước thì sẽ chuyển tiền, nhưng nếu không ký thì không thể chuyển được.
Chú Hai đẩy bàn ra, bà nội lao tới đánh tôi.
Có quá nhiều ồn ào, thu hút sự chú ý những người hàng xóm, họ đã giúp xua đuổi bà và chú Hai.
7
Ngày hôm sau, xe cảnh sát bao vây cổng nhà tôi.
8
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Bà nội và chú Hai lại tới.
Chú cảnh sát chụp ảnh trong nhà, dùng thuốc thử và rọi đèn xung quanh để lục lọi.
Bà nội đang thò đầu vào cửa.
Một viên cảnh sát đầu đinh đươc gọi là Đội trưởng Lý, tên là Lý Duệ đang thẩm vấn mẹ tôi: "Tôi nghe nói hoành thánh của nhà cô khác với những món khác, cần phải hầm với nước lèo. Nước lèo này có bí quyết riêng, ăn một lần lại muốn ăn lần thứ hai, ăn lần thứ hai là muốn lần thứ ba."
"Có người tố giác rằng cô đã thêm vỏ anh túc và gi//ết chồng mình, lấy xương nấu nước lèo."
Mẹ tôi bị sốc và vung tay loạn xạ: "Làm sao có thể như vậy! Ai gi//ết anh ta, con gái của tôi sẽ không có cha sao!"
Lý Duệ đi vòng quanh nồi nước lèo, lấy cái vá cán dài vớt nguyên liệu trong đó.
Tro gai, hồi, vỏ quýt, thì là cháy sém được vớt lên mặt nước rồi lại thả chìm xuống nước; huyết, xương, thịt bên dưới lại được vớt lên.
Lý Duệ mỉm cười, vẻ mặt viên cảnh sát này trông dữ tợn, giọng điệu như tảng đá đen, khiến tôi và mẹ sợ đến thở không nổi: "Chồng cô mất tích mười một ngày rồi, sao cô không đi tìm?"
9
Hóa ra đã mười một ngày kể từ khi bố tôi bước vào phòng mẹ.
Đêm đó, tôi thấy bố tôi vung d.a.o chặt xương chỉ vào cổ mẹ tôi. Lòng bàn tay đẫm m//áu, hai mắt đỏ tươi, đột nhiên làm vài động tác chém, cười khúc khích, trong giọng nói có ác ý như rắn độc.
Tôi lạnh cả người, đưa tay mò mẫm lấy cán lăn bột, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa lao về phía bố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bo-toi-mat-tich-roi/phan-2.html.]
Tôi lao qua cửa, rồi giẫm lên m//áu mẹ, lòng bàn chân trượt, mặt đập xuống đất, tôi ngã như c//hó ăn c//ứt, cán lăn bột văng khỏi tay.
Ngay lập tức, tôi nghe thấy tiếng bố khịt mũi và đi về phía tôi.
Sau đó là hai tiếng đùng, đùng liên tiếp, và một vật rất lớn rơi xuống cạnh đầu tôi.
Tôi nhìn lên và thấy đỉnh đầu của bố tôi. Ông ta ngã xuống trước mặt tôi, bất tỉnh.
Tôi đứng dậy và nhìn thấy những dấu chân đẫm m//áu trên mặt đất, vầng trán bố tôi sưng đỏ, chiếc cán lăn bột rơi dưới chân bố tôi.
Có lẽ các vị thần trong nhà đã phù hộ cho chiếc cán lăn bột bay ra khỏi tay tôi và trúng ông ta.
Tôi vội vùng dậy chạy đến bên mẹ, luồn hai tay vào nách mẹ và kéo mẹ chạy trốn.
Người bà nặng trĩu như búa khoan, hét mấy lần cũng không tỉnh lại được. Tôi không dám hét nữa sợ đánh thức bố, may mà tim còn đập, mẹ còn sống.
Tôi kéo mẹ ra cửa, chỉ cách một cái bàn. Bố tôi thở hổn hển, gầm lên như một con thú và ngồi dậy.
Ông ta liếc nhìn tôi và mẹ, nhanh chóng cúi đầu nhìn khắp mặt đất, tìm kiếm con d.a.o chặt xương nhưng không thấy.
Tôi lẳng lặng đá con d.a.o chặt xương vào gầm giường và nhìn thấy cán lăn bột lúc nãy tôi đã cầm để tự vệ, giờ tôi phải nhanh chóng lấy lại nó, nó đang ở vị trí lúc nãy mẹ tôi nằm.
Tôi và ông ta lao đến cán lăn bột cùng một lúc. Nhưng tôi nhanh hơn đã nắm được nó trước và bị va đập đau nhói ở lưng.
Bố tôi đá tôi một cái khiến tôi ngã về phía trước, hét lên “Không đưa tiền, ch//ết này, ch//ết này”, rồi giẫm tôi ngã xuống đất và đá tôi túi bụi.
Đối mặt với cơn đau thấu xương, tôi nghiến răng chống khuỷu tay nâng người dậy nhích từng chút một, ông ta di chuyển theo tôi trên vũng m//áu nhớp nháp.
Khi ông ta giơ chân lên định tiếp tục đá tôi xuống, tôi bất ngờ lật người đẩy chân ông ta, cơ thể ông ta lắc lư loạng choạng dẫm lên vết m//áu, lòng bàn chân trượt, cả người rung lên.
Với sức mạnh như muốn ném mình ra ngoài, tôi đập cái cán lăn bột vào hõm đầu gối của ông ta.
Bố tôi khuỵu xuống. Tôi giơ cán lăn bột lên đập mạnh vào đầu ông ta.
Khi tôi lấy lại tinh thần, ông ta đã ngã xuống đất với một với cái đầu đổ m//áu.
Mẹ tôi không biết tỉnh lại từ lúc nào, bà đang ôm chặt lấy tôi, kéo cán lăn bột một cách tuyệt vọng, cố giật nó khỏi tay tôi.
"Đừng, đừng đánh nữa, đánh ch//ết người đó!"
Mẹ tôi đã khóc.
Tôi chợt giật mình, bừng tỉnh hét lên. Khi nhận ra những gì mình đã làm, lồng n.g.ự.c tôi nhất thời lạnh toát, nhưng đó không phải nỗi sợ hãi đã gi//ết bố, mà là sợ rằng ông ta sẽ không ch//ết.
"Mẹ, gi//ết ông ta đi!"
"Mẹ, cứu con! Ông ta tỉnh lại sẽ gi//ết con!"
"Vừa rồi ông ta muốn gi//ết mẹ!"
Tôi nhặt con d.a.o chặt xương dưới đất đưa lưỡi d.a.o về phía mẹ, vết m//áu còn dính ướt trên đó.
Đêm đó, tôi canh nồi nước lèo và đun nó suốt đêm.
Sau khi băng bó vết thương đơn giản, mẹ tôi cũng băm thịt xuyên đêm.