Boss Mèo Thật Đáng Yêu - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-09-11 21:30:16
Lượt xem: 116
Nhưng mà…
“Hôm nay cưng đã l.i.ế.m qua cái moong rồi hả?”
Nó mặt tối sầm, cào tôi hai phát giận dữ bỏ đi.
9.
Cầu Cầu đêm nay lần đầu tiên ngủ ở phòng khách.
Khi nó nhìn thấy tôi tắt đèn phòng ngủ, đôi mắt mèo sáng ngời của nó lóe lên vài cái, sau đó nó cắn con khủng long nhỏ rồi bước ra ngoài.
Không hề do dự chút nào, như cái lúc nó cào nát ổ mèo vậy.
Nó đang nằm trên ghế sofa, cuộn tròn giữa hai chiếc gối, thiu thiu ngủ.
Tôi ra ngoài nhìn thoáng qua, còn tưởng rằng là mèo con đã trưởng thành. Không ngờ, giữa đêm, một bóng người cao lớn đẩy cửa phòng tôi vào. Mặt Trình Mục Dã đỏ bừng bất thường, anh vô cùng cáu kỉnh. Anh tìm thấy mấy chai nước bạc hà trong thùng rác mà tôi cho là hàng giả nên đã vứt đi. Dưới ánh trăng, anh đọc được dòng chữ, không kìm được chửi thề “mẹ k.i.ế.p!”
Rồi anh nhìn tôi, người đang nằm dài ra ngủ.
"Trần Tuế Tuế, em thật là, muốn ngủ hay ôm thì cứ nói thẳng, mắc gì mua mấy cái thứ vớ vẩn kia???”
Anh hạ giọng phàn nàn rồi cẩn thận ngồi xổm xuống cạnh giường vì sợ đánh thức tôi.
"Em thì hay rồi, ngủ rất ngon, nhưng em có biết bên ngoài tối như thế nào không! Món đồ chơi mới ngớ ngẩn mà em mua có đôi mắt phát sáng, làm anh sợ c.h.ế.t khiếp!"
Người này nói chuyện như một bà già, không khác gì lời nói ban ngày, cả hai đều xấu tính.
“Anh nói cho em biết, vụ em lừa anh ra ngoài chơi anh chưa tính sổ đâu!”
Trình Mục Dã cúi đầu xoa xoa cái vòng cổ. Chiếc khóa đã bị bung ra từ lâu nhưng anh vẫn không cởi ra. "Đừng nghĩ rằng em có thể khiến anh tha thứ bằng cách mua thứ gì đó kỳ lạ như vậy."
Vừa nói, anh ta vừa từ từ tiến đến gần tôi, nhìn tôi cẩn thận, hơi thở không chút kiêng kỵ phả vào da tôi.
Một giây sau, không cẩn thận vị tôi vả cho một phát.
Tôi vô ý thức cử động cánh tay, trong lòng bàn tay vừa lúc đặt lên cái cằm trắng trượt xuống cổ anh.
Tôi có nên nói hay không, âm thanh này khá sắc nét.
Trình Mục Dã “…”
Tôi nhận ra mình đã va phải thứ gì đó nên bàng hoàng mở mắt ra và thứ tôi nhìn thấy là khuôn mặt mèo ngơ ngác của Cầu Cầu. Nó ngồi xổm trên n.g.ự.c tôi, tai vểnh lên, miệng hơi há ra, vẻ mặt không thể tin được.
“Chị vừa đánh cưng hả? Đừng sợ đừng sợ.”
Tôi dụi mắt bằng một tay và dùng tay kia vuốt ve bộ lông của nó. Tôi chợt tỉnh dậy khi chạm vào chiếc vòng quanh cổ, đầu óc tôi trở nên tỉnh táo.
Không phải.
Cái này không đúng lắm.
Kích thước cũng sai.
Thứ tôi vừa đánh rõ ràng là một con người!
Người đàn ông đó cũng có một chiếc vòng cổ treo quanh cổ!
10.
Trời đất quỷ thần ơi, có lẽ tôi thực sự cần kiểm tra lại trạng thái tinh thần của mình.
Tôi chỉ có hai dự đoán về sự kiện siêu nhiên đêm qua.
Một là trong nhà có kẻ trộm, hắn là kẻ trộm trộm vòng cổ.
Thứ hai, có điều gì đó không ổn với con mèo của tôi.
Sự thật chứng minh, tôi có khuynh hướng nghiêng về bên thứ hai hơn. Bởi vì càng nhìn con mèo này, tôi càng thấy có gì đó không ổn.
Cho tôi hỏi…
Có con mèo con nào tự mình kéo hộp vệ sinh vào nhà vệ sinh và khóa cửa mỗi khi đi vệ sinh không?
Con mèo nào vẫn có mùi thơm sau khi chơi đùa ngoài trời cả ngày?
Còn có…con mèo nào giúp con sen nhét cái ổ USB vào túi khi sen bỏ quên không?
Lúc này, tôi đang ôm bánh bao đi ngang qua phòng khách, vô tình nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này, liền xoay người rời đi, giả vờ như không thay đổi vẻ mặt. Thảo nào cuộc sống của tôi cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều sau khi Cầu Cầu trở lại. Hóa ra có ai đó...không, chính là một con mèo đã gánh tôi còng lưng mèo.
Nàng tiên ốc phiên bản mèo.
Cùng lúc đó, tôi rốt cục ý thức được, tôi không biết chút gì về việc Cầu Cầu bình thường làm gì. Sự thật này đã hoàn toàn đánh vào lòng tự trọng của tôi với tư cách là một con sen nên sáng nay tôi quyết định theo dõi nó.
Nó chân trước đi ra ngoài, chân sau tôi liền đi theo.
Cuộc theo dõi dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên vì nó không đi xa lắm, thậm chí không ra khỏi khu nhà ở. Tôi nhìn thấy Cầu Cầu sải bước qua bồn hoa và đi thẳng đến phòng tập thể dục bên cạnh.
Tôi: ?!
Nó đang làm cái gì thế? Ngày nào nó cũng lẻn vô đây tập tạ à??? Nó trông không giống cái bụng tròn trịa khi tôi chạm vào ngày hôm qua!
Tôi bối rối ngồi xổm trên bãi cỏ và tiếp tục nhìn trộm. Chờ không biết bao lâu, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi cửa phòng tập. Chiếc quần âu ôm sát đôi chân dài bó sát, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, không cài cúc. Mái tóc đen ẩm ướt, hơi nhỏ giọt, mái tóc gãy rụng trên trán được vén ra sau, lộ ra đôi lông mày tuấn tú.
Ngoài Trình Mục Dã thì còn ai vào đây nữa???
Thành thật mà nói, tôi hơi bối rối. Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt tôi. Đặc biệt là khi anh ấy lấy chiếc vòng cổ quen thuộc đó ra và ném nó vào thùng rác, tôi đã rất sốc. Răng tôi sắp bị nghiền nát rồi.
Tên c.h.ó.a này…
11.
Tôi thấy mình khá quen thuộc với Trình Mục Dã. Khi câu lạc bộ tuyển sinh viên mới vào năm thứ nhất, các đàn anh đầy thủ đoạn và muốn biểu diễn nhào lộn ngay tại chỗ để thu hút học sinh mới. Chỉ có Trình Mục Dã đeo mặt nạ lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, dưới chân có một con mèo và một con ch.ó ngồi xổm, trìu mến l.i.ế.m đồ ăn trên tay anh.
Có một tấm biển trên bàn: Hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã.
Tôi ngay lập tức bị thu hút bởi nó. Buổi phỏng vấn rất thú vị. Anh khoanh tay ngồi một mình trên khán đài và chỉ hỏi tôi một câu.
“Em thích mèo hay chó?”
“Mèo!” Tôi trả lời không do dự, chỉ là có chút khẩn trương nên giọng hơi cao vút. Anh ấy bị tôi làm cho choáng váng và mỉm cười. “Được, vậy thì thông qua.”
Nói xong, anh sắp xếp lại giấy tờ rồi đứng dậy rời đi. Anh quay người sang một bên hỏi: “Em còn việc gì nữa không?”
Tôi nhìn đôi môi đỏ mọng của anh ấy mở ra khép lại, đầu óc tôi giật giật, nhảy ra: “Hôm đó anh đeo mặt nạ, không phải muốn thu hút quá nhiều người sao?”
Nếu không, chỉ với khuôn mặt này, ngưỡng cửa của câu lạc bộ có thể bị đạp đổ.
Anh nhướng mày nhìn tờ thông tin. Ánh nắng soi rọi mái tóc anh, tỏa sáng rực rỡ.
“Bạn học Trần, việc tham gia câu lạc bộ của chúng tôi là vì tình yêu chứ không phải dục vọng!”
Tôi “…”
Phù hợp, khách quan và đúng trọng tâm. Tuy nhiên, đó cũng là một sự thừa nhận trá hình cho câu nói của tôi.
Trình Mục Dã lúc đó thật ngây thơ và tốt bụng, nhưng bây giờ...
Tôi liếc nhìn người đàn ông đang sửa tóc trên điện thoại, ôm trán thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/boss-meo-that-dang-yeu/chuong-3.html.]
Bây giờ ngay cả giống loài cũng đã thay đổi!
12.
Rốt cuộc tôi đã không đến công ty.
Thứ nhất, tôi không có tâm trạng làm việc, thứ hai, tôi không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào.
Nhất là sau khi tôi vừa dụ dỗ vừa lừa cộng thêm uy h.i.ế.p mới đổi được vô số nụ hôn từ con mèo kia… Mà lúc đó nó nửa đẩy nửa chống cự, sau khi xong việc, trên mặt nó lộ ra vẻ mặt "Tôi đã bị vấy bẩn".
Tôi hối hận đến mức ước gì mình có thể c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Trần Tuế Tuế, mày chơi trò biến thái quá rồi đó!
Tôi khóc không ra nước mắt, xoay người đi ra quán bar của anh họ.
Trần Niên đã làm việc chăm chỉ ở thành phố này trong một thời gian dài. Khi tôi mới tốt nghiệp, tôi đã bị một công ty cho thuê nhà lừa hết tiền, nhưng anh ấy đã thu nhận tôi vào thời điểm quan trọng. Kết quả là tôi ở đó được một năm. Anh ấy cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều khi tôi chuyển đi vào tháng trước.
Giữa ban ngày ban mặt không có ai trong cửa hàng nên anh ấy đích thân pha cho tôi một ly cocktail.
"Sản phẩm mới, anh vẫn chưa đặt tên, muốn thử không?"
Tôi nhấp một ngụm, nó ngọt ngào và thơm mùi trái cây. Sau đó, cắm đầu uống một hơi cạn sạch.
Anh thấy thế, cái tay đang xoay ly rượu trong tay dừng lại, ấp a ấp úng “Rượu này khá nặng, em cứ thế mà uống hết?”
Tôi lau miệng, không để trong lòng chút nào: “Không khoa trương như anh nói đâu.”
Anh thấy mắt tôi có chút choáng váng nên im lặng.
“Hừm…đừng nói cái bộ dạng này của em là khổ sở vì tình đấy nhé?”
Tôi lườm anh một cái “Tình cái con khỉ!”
Mèo còn tạm được.
Trần Niệm thấy tôi không muốn nói chuyện nữa nên đưa cho tôi thêm mấy ly rượu rồi để tôi ở quán bar một mình tự chơi. Khi tôi đang định nghịch ba chiếc ly rỗng thì Trình Mục Dã gọi tới.
“Trần Tuế Tuế, sao em không đến công ty?”
Tôi lập tức nhận ra được giọng nói đó là của ai, không chớt mắt nói bừa “Cầu Cầu chạy mất rồi, em đang đi tìm.”
Trần Niệm từ xa giơ ngón tay cái lên cho tôi, mở miệng trầm giọng nói: "Có lý!"
Trình Mục Dã bên kia: "..."
Anh sửng sốt, dường như không ngờ lại xảy ra tình huống bất ngờ như vậy. Anh thở dài, giọng điệu khá bất lực.
“Không có đi mất, chỉ là đi ra ngoài chơi, tối lại về.”
Tôi tức giận, buột miệng nói: “Nhưng lần trước nó đột ngột bỏ đi và mãi đến nhiều năm sau mới quay lại.”
Trình Mục Dã: "..."
Anh lại im lặng, một lúc sau lại lên tiếng: "Có lẽ, nó cũng có việc bận."
Tôi bĩu môi, còn không phải sao, ban ngày làm lãnh đạo, ban đêm làm sủng vật, đóng hai danh tính cùng một lúc mà không có kẽ hở, cũng nể anh thật!
"Nếu hôm nay tâm trạng của em không tốt, anh có thể cho em nghỉ phép.”
Tôi gật đầu, nhưng trước khi kịp nói, tôi đã nghe thấy nửa sau câu nói của anh ấy…
“Nhưng trước tiên em phải bỏ rượu xuống và ngừng uống.”
Tôi “…”
V.ã.i mèo.
Liền nói cô nam quả nữ không thể ở cùng nhau đi. Ngay cả hoàn cảnh đời tư này cũng được anh hiểu rõ.
“Tôi mới chỉ uống có tí xíuuuu…”
Lời còn chưa dứt, tôi đã bị Trần Niên cách đó không xa cắt đứt: "Nhân tiện, dưới quầy bar có đồ ăn nhẹ, em tự lấy đi."
Tôi ngơ ngác “a” một tiếng.
Giây tiếp theo, một giọng nói lớn phát ra từ ống nghe: “Em không ở nhà??!”
“Bên cạnh còn có đàn ông khác???”
“Cmn em đang ở đâu hả???”
13.
Chuyện về sau, tôi liền nhớ không rõ lắm. Tôi chỉ mơ hồ biết rằng Trần Niệm đưa tôi về nhà, tôi ôm chăn ngủ thiếp đi. Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì trời đã gần tối. Khi tôi bật điện thoại lên, tôi thấy nó được bao phủ bởi cỏ xanh dày đặc.
Trình Mục Dã đã gọi hơn năm mươi cuộc điện thoại và hơn tám mươi tin nhắn.
Tôi không trả lời bất kỳ cái nào.
Ngồi dậy, tôi nghe thấy tiếng gõ “dang-dang” trên cửa kính liên tục và càng lúc càng nhanh. Tôi kéo rèm cửa ra xem thì thấy Cầu Cầu với vẻ mặt cực kỳ tức giận ở bên ngoài không ngừng gào thét.
“Méooooooooooo!!!”
Nó run rẩy đứng trên bậu cửa sổ hẹp, nhe răng gầm lên với tôi.
Tôi “…” móa con báo này!!!
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Tôi vộ vã mở cửa sổ, túm nó lôi vào “Mi có biết đây là tầng 18 không???”
Rơi xuống cái thành một đống pate mèo đấy!!!
Nó giận dữ vùng ra khỏi tay tôi, đứng trên mặt đất và co chân lại, định cào tôi. Vừa khoa chân vừa gào thét.
“Méo méo mèo méoooo!!!!”
Tôi “…” sa mạc lời.
Nó mất bình tĩnh một lúc rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vòng quanh chân tôi hai vòng rồi đột nhiên nhảy lên giường, ôm chăn và hít hít thật mạnh. Từ đầu đến cuối, từ trái sang phải, qua lại, không bỏ sót một điểm nào.
Tôi: ?
Nó lại chập cái dây thần kinh nào à?
Sau đó, tôi lại thấy nó chổng mung lên ngửi ga trải giường. Tôi không đành lòng nhìn vào đó: "Cưng đang làm cái quái gì thế? Chị biết nó có mùi rượu, lát nữa sẽ rửa sạch."
Ánh mắt mèo sắc như d.a.o phóng tới “Grừ!!!”
Tôi “…” ngửi, ngửi tiếp đi, khè khè cái gì!
Đừng hỏi tôi làm sao tôi lại nhận ra được, cái biểu cảm này so với Trình Mục Dã giống nhau như đúc.
Tôi để nó một mình và nhìn nó ngửi mùi suốt từ phòng ngủ đến phòng khách. Trên ghế sofa, trên ban công, không bỏ sót chỗ nào.
Sau khi tìm kiếm không có kết quả, trong mắt com mèo này hiện lên vẻ ngu ngốc rõ ràng, nó lại chạy vào phòng tắm. Nó ngửi xung quanh bồn rửa, trên sàn, trong bồn rửa và thậm chí còn cố gắng di chuyển vào nhà vệ sinh.
Tôi nhìn lại khu vực nó đã tập trung vào và cuối cùng nhận ra nó đang làm gì.
Con mèo biến thái này!