Boss Mèo Thật Đáng Yêu - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-09-11 21:30:42
Lượt xem: 110
Tôi đỏ mặt ngăn lại: "Không! Đừng gây rắc rối nữa!"
Nó không tin nên ngẩng đầu lên và gầm gừ với tôi khi đi dưới vòi hoa sen. Sau đó, nó nhấc một chân trước lên và đứng yên tại chỗ. Trong giỏ quần áo ở góc có treo một mảnh đồ lót. Tối hôm qua tôi thay ra còn chưa kịp giặt.
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Đồng tử của nó đang run rẩy, và ánh mắt sắc bén của nó dán chặt vào một bộ phận nào đó bên dưới xương quai xanh của tôi. Giây tiếp theo, miệng nó mím lại, những giọt nước mắt lớn đọng trên mắt, vẻ mặt đầy tổn thương nhìn tôi.
Tôi “…”
“Không, không phải như mi nghĩ đâu!”
Nó “Méoooo!!!”
Hiển nhiên, nó không tin.
14.
Một người một mèo ngồi trên ghế sofa trố mắt nhìn nhau. Tinh thần con mèo uể oải không muốn cử động, dùng cái đuôi phe phẩy quất lên đùi tôi.
Mặt nó như viết lên hai chữ: Giải thích!!!
Ta cười lạnh một tiếng, trực tiếp giả ngu.
Người cần giải thích ở đây chính là nó. Ví dụ, tại sao một người lại trở thành một con mèo? Tại sao lúc đó nó lại lén lút chạy trốn, và tại sao bây giờ nó lại đột nhiên quay trở lại?
Còn cái vẻ mặt đó nữa, như kiểu tố giác tôi vụng trộm bỏ chồng bỏ con ấy.
Tôi im lặng đối mặt với nó, và bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, phảng phất mùi thuốc súng.
Ngay khi tôi đang xoa thái dương và chuẩn bị đi ngủ tiếp thì ổ khóa cửa kêu cạch cạch vài lần. Nó lập tức cong lưng xù lông và nhìn chằm chằm vào người đàn ông mở cửa.
Là Trần Niên.
Vừa bước vào, hắn vừa lẩm bẩm: “Nhìn cánh cửa này xem, như đang mời gọi trộm ahihi anh trộm ơi cửa nhà em lỏng lẻo anh vào ghé chơi nè~ .”
Nghe vậy, một con mèo nào đó liếc nhìn tôi vẻ tội lỗi. Trần Niên đặt chìa khóa vào tiền sảnh và ngạc nhiên khi quay lại và nhìn thấy tôi. “Sao lúc thức dậy em không trả lời điện thoại?”
Tôi sờ túi và nhận ra vừa rồi mình không mang điện thoại ra. "Để nó trong phòng ngủ, em tắt thông báo.”
“Đột nhiên anh tới làm gì?”
Anh ấy dùng tay trái lấy ra một thứ gì đó và nói: "Là tai nghe của em phải không? Em để quên ở chỗ anh. Trên đường đến đây anh cũng mua một cốc cháo, ăn khi còn nóng đi."
Anh đi tới, đặt ly cháo xuống trước mặt tôi, tiện tay búi tóc tôi lên “Sao em chẳng chịu chăm chút bản thân gò vậy? Nhìn xem cái này so với ổ gà…”
Khi anh đang nói chuyện, tôi thấy một vật nhỏ nhảy ra khỏi chân và bổ nhào về phía mặt của Trần Niên.
Thứ đó được bao phủ bởi lông thú, đôi mắt đầy giận dữ, bộ dáng trông như thể nó sẽ không dừng lại cho đến khi cào c.h.ế.t anh.
Tôi giật mình, vội vàng kêu lên: "Trình Mục Dã!"
Một con mèo nào đó đang khoe bàn chân của mình thì đứng sững lại, như thể có ai đó đã nhấn nút tạm dừng và rơi từ trên không xuống trong trạng thái bàng hoàng. Trần Niệm lùi về phía sau mấy bước, che đậy trái tim nhỏ bé của mình, cố gắng bình tĩnh lại.
“Ôi cha mẹ ơi hù c.h.ế.t tui rùi.”
Anh liếc nhìn con mèo bất động, cảm thấy sợ hãi. Cuộc trò chuyện lại thay đổi: "Không phải chứ Tuế Tuế, em đặt tên nó theo tên boss của em à?"
Tôi: "...im đi."
Anh cười và không chịu nghe tôi nói.
“Khá lắm, em còn dám chơi cái trò nhìn vật nhớ người, em gái, nghe anh đây một lời khuyên, trên đời này không thiếu đàn ông, anh biết em rất thích hắn, nhưng cũng không thể tìm đến một con mèo làm thế thân để an ủi được.”
Mèo “???”
Tôi “…”
Sau màn phát biểu kinh thiên động địa, toàn bộ hiện trường rơi vào trầm lặng.
Tôi hận không thể đập đầu vào tường, một cước đá bay Trần Niệm từ tầng 18 xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/boss-meo-that-dang-yeu/chuong-4.html.]
Tôi đẩy anh ra khỏi cửa “Đi thong thả, không tiễn, đừng gặp lại.”
Sau đó, tôi quay lại và đối mặt với đôi mắt mèo sâu thẳm đó. Tôi kéo khóa cửa và ngay lập tức thay đổi lời nói: “Anh ơi đi chậm chút đợi em với!!!”
15.
Rốt cuộc tôi đã không chạy ra ngoài.
Bởi vì Trình Mục Dã đưa tay chặn cửa lại. Bàn tay con người to lớn, khớp xương rõ ràng, vững vàng đặt trên đầu tôi.
Anh không có dấu hiệu báo trước nào, cứ thế liền biến hình. Cả người tôi đổ mồ hôi hột, không dám quay đầu lại nhìn.
“Người kia là anh của em à?”
Tôi “…”
Không phải chứ, anh hỏi điều này sau nửa ngày suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc kia?
"Ừ." Tôi lo lắng liếc nhìn anh ấy rồi nhanh chóng quay đi, "Con trai của chú tôi, có chuyện gì vậy?"
"Sau đó em dẫn anh ta tham gia teambuilding của công ty? Làm tôi tưởng..."
Anh cụp mắt xuống nhìn tôi, môi mấp máy nhưng vẫn không nói gì. Tôi gãi đầu nói: “Anh nói có thể mang theo người thân, bạn bè.”
Anh cười khẩy: “Ừ, người khác mang theo bạn trai, còn em thì mang theo người nhà.”
Thấy tôi không lên tiếng, anh lẩm bẩm một mình: “Phải lâu như vậy tôi mới…”
Tôi thực sự không nghe rõ: "Anh nói gì vậy?"
Ánh mắt anh đảo đi và anh nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Anh họ em nói em thích anh?”
“…anh ta nói mò.”
Còn nữa, anh đang nói chuyện thì lớn tiếng lên làm gì?
Anh ấy trở nên lo lắng và đứng trước mặt tôi một cách bất cẩn: "Vậy tại sao em không nhìn anh và nói điều này?"
Tôi liếc nhìn anh bằng khóe mắt, lấy tay che mắt và than thở: “Anh trai, anh đang không mặc quần áo.”
Trình Mục Dã “…cmn.”
Trình Mục Dã đi chân trần vào phòng tắm, ở trong đó nửa tiếng mới ra ngoài, người ướt sũng, chỉ quấn quanh eo một chiếc khăn tắm màu vàng ngỗng.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể kết nối người đàn ông trước mặt cao 1,87m dáng người cường tráng, eo thon và đôi chân dài cùng với Cầu Cầu bụng béo chân ngắn lại là cùng một người.
Mắt tôi dán chặt vào những giọt nước trên xương quai xanh của anh, chưa kịp nói gì thì đã thấy anh quỳ xuống dưới chân tôi.
"Xin lỗi."
Không tệ, nghe thái độ rất thành khẩn.
Tôi bình tĩnh xua tay: “Không sao đâu, chỉ cần anh chia sẻ tiền thuê nhà mấy ngày nay với em là được.”
Sau đó anh chỉ vào những thứ bừa bộn trong phòng: “Còn nữa, chuyển tiền khung leo trèo cho mèo này, ba cái ổ mèo, đồ chơi nhỏ và thức ăn cho mèo cho em.”
Anh làm ra vẻ kinh ngạc: “Em muốn đuổi anh đi à?”
Anh tự nghe lại cái lời anh vừa nói xem có thích hợp không?
"Nếu không thì chúng ta có nên sống cùng nhau không?"
Hắn đỏ mặt nghiêng đầu: "Cũng không phải không được."
Tôi gật đầu mỉm cười.
“B.i.ế.n."