Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Boss Mèo Thật Đáng Yêu - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2024-09-11 21:31:01
Lượt xem: 138

16.

Trình Mục Dã vẫn là dọn ra ngoài. Anh một tay cầm khung leo trèo cho mèo và tay kia cầm con khủng long đồ chơi vơi vẻ mặt tràn đầy miễn cưỡng.

Tôi dựa vào cửa nhìn anh đi xuống cầu thang trước khi thở dài nặng nề.

Tôi quả thực thích Trình Mục Dã, thậm chí bây giờ vẫn thích.

Những cô gái theo đuổi anh ở trường đại học giống như cá diếc qua sông, nhưng anh lại không hề để ý tới. Hàng ngày anh ấy bận rộn với các câu lạc bộ, việc học và công việc bán thời gian, sau đó lại bận mở công ty. Chứng kiến quá trình anh đi lên, tôi biết tôi rất khó với tới một người đàn ông như vậy nên những tâm tư kiều diễm đành nén lại nơi sâu thẳm trong lòng.

Trong năm cuối cấp, anh ấy hiếm khi ở lại trường, và kể từ khi anh ấy từ chức chủ tịch, chúng tôi không thể gặp nhau quá vài lần một năm. Cho đến đêm tốt nghiệp, anh ấy nói muốn đích thân nói vài lời với tôi. Tôi chờ đợi suốt đêm vừa vui vừa lo lắng nhưng cũng không thấy anh đâu. Khi tôi định quay người rời đi thì nhìn thấy con mèo trong đêm. Nó nằm run rẩy trên cỏ, gầy gò và đáng thương. Khi tôi ôm nó, nó chợt tỉnh dậy, vô thức chạm vào tôi, cuối cùng tiến đến l.i.ế.m nhẹ tôi.

Vừa l.i.ế.m vừa nhìn tôi, như sợ tôi sẽ tức giận.

Thành thật mà nói, thân hình của Cầu Cầu không to bằng một bàn tay của tôi lúc đó. Tấm lưng gồ ghề của nó áp vào lòng bàn tay tôi, khẽ run lên. Nó sợ hãi. Tựa hồ như bị cái gì đả kích, ai cũng không cho đụng vào. Chỉ khi trông thấy tôi thì mới tốt hơn một chút, nhưng chỉ dưng ở việc không làm tôi bị thương.

Lần khác, tôi bắt gặp có mấy con mèo hoang giành ăn với nó, trên mặt đất là cây lạp xưởng hun khói mà nó không thích.

Lúc đó tôi đưa lên miệng nó, nó cúi đầu ngửi ngửi với vẻ mặt chán ghét, không cắn một miếng. Lúc đó tôi đang vội đến lớp nên nói "Em muốn ăn hay không?" rồi quay người bỏ đi.

Nhưng bây giờ, nó như dũng sĩ bảo vệ cây lạp xưởng đó, bộ lông trắng của nó như chiếc áo giáp cừ khôi vậy.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, tôi xúc động mãi mỗi khi nhớ lại.

(P/s: sau này Trình Mục Dã cho tôi biết, cái cây lạp xưởng đó đã hết hạn, ăn vào liền ải chỉa nên anh chỉ tốt bụng cứu vài con mèo mà thôi.)

Sau này, tôi xây tổ cho nó ở trường và cho nó ăn hàng ngày sau giờ học.

Nửa tháng sau nó biến mất.

Trình Mục Dã cũng mất tích nửa tháng, vài ngày sau cũng gọi điện xin lỗi. Tôi thực sự giận anh vì đã phá vỡ cuộc hẹn.

Bây giờ nghĩ lại, tôi có phần hiểu lầm anh rồi.

17.

Tôi cố tình tránh ở một mình với Trình Mục Dã trong công ty. Vì vậy, mọi người có thể thấy tôi ngày nào cũng trốn tránh anh ấy như thần bệnh dịch.

Tin đồn lan truyền trong các đồng nghiệp của tôi nên tôi được hỏi thẳng: "Hai người có chuyện gì vậy?"

Tôi giả vờ ngơ ngác: "Sao vậy? Không có chuyện gì xảy ra cả!"

Mọi người: "..."

"Nào! Tất cả chúng tôi đều có mắt!"

Tất cả đều nhìn về phía văn phòng, chỉ thấy một cái đầu lén lút ngó ra ngoài rồi nhanh chóng chui vào. Xem như là cái ví dụ sinh động của việc giấu đầu lòi đuôi đi.

Trình Mục Dã rất lo lắng.

Bởi vì Halloween.

Anh đã gửi lời trước rằng anh sẽ làm điều gì đó đặc biệt.

Biết được tin tức tôi : ?

Nam nhân này lại phát điên cái gì vậy?

Tưởng chỉ có mình anh ta bị điên thôi nhưng vào dịp Halloween, công ty lại đông đúc ma cà rồng, phù thủy và công chúa đủ loại. Những bộ trang phục lộng lẫy và lối trang điểm chân thực khiến tôi không khỏi choáng ngợp. Là người bình thường duy nhất trong số họ, tôi hóa ra lại là người bất thường nhất. Tôi nằm trên bàn, sợ họ bắt được và cười nhạo. Không ngờ văn phòng vốn nhộn nhịp lại bỗng trở nên yên tĩnh một cách thần kỳ. Tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của hai người bên cạnh.

Người bên cạnh hít một hơi thật sau: “Ôi cha mẹ ơi nhìn Trình tổng kìa…”

Tôi ngước mắt lên thì thấy trang phục của Trình Mục Dã cũng không khác mấy so với thường ngày. Chỉ là... trên đỉnh đầu anh có thêm hai chiếc tai mèo nữa, còn bọ vest…đính thêm cái đuôi xù ở đằng sau. Chiếc áo sơ mi thường cài nút hoàn hảo giờ đã hở vài nút. Trông có vẻ đơn giản nhưng nó tự nhiên đến mức có thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngay lập tức một căn phòng đầy rẫy quái vật và quái vật.

Quyến rũ quá mức rồi đó…

Anh dương dương đắc ý vểnh lên cái đuôi đi tới, giống như là đang hỏi mọi người, nhưng ánh mắt lại nhìn tôi chằm chằm.

“Đẹp không?”

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

“Trời ơi đẹp trai quá! Mắt tôi mù rồi!”

Tôi không trả lời nhưng đồng nghiệp đều khen anh: “Anh ấy đẹp trai quá!”.

Có người vừa sờ vừa nói: "Ông chủ, cái đuôi ông mua ở đâu vậy? Nó sống động như thật!"

Tôi nhếch miệng, sợ là từ người tổng giám đốc kia mọc ra thì có.

Trình Mục Dã xoay người, né tránh bàn tay đang chuẩn bị động chạm, nghiêm túc nói: “Chỉ có thể nhìn, không được chạm vào.”

Sau đó anh ấy nhìn xuống tôi và nói: "Thư ký Trần, theo tôi đến văn phòng. Tôi có một tài liệu muốn cô xử lý."

Tôi không nghi ngờ gì, ôm máy tính đi theo anh.

Không ngờ người đàn ông này lại đóng cửa lại và háo hức cúi đầu trước mặt tôi. “Đã lâu rồi anh không nói chuyện riêng với em.”

Vừa nói, nó vừa dùng đuôi cào vào lòng bàn tay tôi, không đến một lát bị tôi siết chặt lấy.

Lúc này, vẻ mặt anh đầy vẻ hài lòng, trên mặt mang theo ý cười “Cứ sờ đi.”

Tay tôi cứng đờ. Là ai vừa nói chỉ có thể nhìn mà không được chạm vào?

18.

Trình Mục Dã đem hết tất cả vốn liếng muốn đùa tôi vui vẻ.

Nhưng vô ích.

Cuối cùng anh chỉ có thể kéo tôi ngồi vào ghế sếp của anh, còn anh thì đứng đối diện một cách đáng thương.

“Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên giấu em lâu như vậy.”

Tôi nhướn mày và ra hiệu cho anh ấy tiếp tục. Anh như thấy được hy vọng, lập tức hăng hái. "Anh không nên làm em lo lắng, anh không nên rời đi mà không từ biệt, anh không nên cào anh họ em, và anh không nên..."

“Stop.”

Tôi ngắt lời. Anh ấy thực sự nên xin lỗi vì những điều này, nhưng không phải chỉ vì chúng.

"Trình Mục Dã, trong lòng anh em là cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/boss-meo-that-dang-yeu/chuong-5.html.]

Là anh đơn thuần muốn trải nghiệm được nuôi bởi con sen hay là gì khác?

Khi tôi đang suy nghĩ lung tung, anh ấy đã quỳ xuống và nắm lấy tay tôi.

"Trần Tuế Tuế, đừng nói là em không nhìn ra anh thích em."

Ở nhà tôi ngày ngày ăn uống, yêu thương gì ở đây?

Tôi không phục: “Anh chưa bao giờ nói thế.”

Làm việc cùng nhau được hai năm, anh ấy chưa bao giờ nhắc đến từ “thích” một chút nào.

Trình Mục Dã đi tới, gục đầu vào đầu gối tôi: “Nhưng anh luôn ở bên cạnh em!”

"Khi em đến trường, khi em làm việc, khi em ngủ, khi em đi tắm..."

Tôi xua tay liên tục: “Nói thêm nữa là em vặn gãy răng anh đấy.”

Anh ấy bình tĩnh giải thích với tôi: “Ngày anh mời em đi chơi là ngày đầu tiên anh biến thành mèo. Anh đã biết ngày này sẽ đến từ lâu, nhưng hình dạng đó đối với anh còn mới mẻ, lúc đó anh vẫn chưa kiểm soát được năng lực.”

“Sau đó, người nhà đưa anh về huấn luyện, anh mới vội vã rời đi, không kịp từ biệt em.”

"Sau đó em đến công ty của anh, anh tưởng em đã có bạn trai nên không dám đi tìm em, cho đến khi biết em chuyển nhà mới dám quay lại.”

"Trần Tuế Tuế, đối với anh mà nói, làm bạn so với nói lời yêu còn yên tâm hơn. Bất quá, nếu em đã muốn nghe, mỗi ngày anh có thể nói cho em nghe rất nhiều lần."

Tâm trạng của tôi đột nhiên thay đổi, không ngờ anh lại thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng như vậy, tôi tiếp tục hỏi: “Khi anh gọi em ra vào ngày tốt nghiệp anh định nói gì?”

Tôi đầy mơ mộng nhìn anh, anh cười khoe tám chiếc răng sáng bóng “Có giấy chứng nhận đóng góp của câu lạc bộ, anh định đưa nó cho em.”

Tôi “…6!”

Có Chúa mới biết tôi phải mất bao lâu để kiềm chế mà không đ.ấ.m vào mặt anh.

“Trần Tuế Tuế.” Anh vội vã cuống cuồng gọi tôi, cầm lấy ngón tay út khẽ lắc lắc “Vào thời điểm em nhặt được anh em nói muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, mèo con lỡ tin lời em nói, em không định nuốt lời đấy chứ?”

Tôi hơi đỏ mặt “Cũng không phải chuyện gì to tát.”

Anh nhướng mày: “Vậy là em đã đồng ý ở bên anh?”

Đồng nghiệp tại công ty ăn quả dưa lớn nhất trong năm vào dịp Halloween.

Họ bất lực nhìn ông chủ đưa thư ký Trần vào văn phòng. Lúc đầu không ai để ý, nhưng khi nhìn lại, hai người đã hôn nhau như thể không có ai nhìn thấy. Cái đuôi sau lưng ông chủ rất linh hoạt quấn quanh eo thư ký Trần, kéo cô lại gần. Đôi tai trên đỉnh đầu giật giật theo phản ứng của tình huống này.

Mọi người: "..."

"Có phải họ...quên đóng rèm không??"

19.

Cuối cùng tôi cũng để Trình Mục Dã theo tôi về nhà.

Tôi chắc chắn không đồng ý một cách tùy tiện vì bối rối trước nụ hôn của anh.

Tôi thề!

Anh thở hổn hển ôm chặt lấy tôi vào n.g.ự.c “Anh ở một mình rất sợ hãi, sao em không đưa anh về nhà em đi?”

Đôi mắt sáng rực nhìn vào tôi, và đôi tai đầy lông của anh run lên.

Tôi thừa nhận, tôi choáng váng trước vẻ đẹp đó, nước mắt chảy ra từ khóe miệng ngay tại chỗ.

Đêm đó, anh ngạo mạn lái xe vào khu phố của tôi và lấy ra một thứ gì đó một cách thần bí…

Một con búp bê khủng long nhỏ màu xanh. Nó được bảo quản tốt và sạch sẽ. Có thể dễ dàng nhận ra rằng đó là mẫu giống hệt với mẫu tôi có ở nhà.

Anh tỏ vẻ đắc ý: “Lúc đó em đoạt giải đôi nên đưa cái này cho anh. Em còn nhớ không?”

Không có gì ngạc nhiên khi anh ấy thích nó rất nhiều.

Nhưng…

“Đây không phải là đồ đôi. Con này là con con, con ở nhà là mẹ nó. Anh không thấy kích thước con này nhỏ hơn sao?”

Trình Mục Dã “…đừng có mà lừa anh.”

Sự việc này dường như đã ảnh hưởng lớn đến anh, sau khi vào nhà, Trình Mục Dã ngồi ở phía bên kia ghế sofa và chán nản quan sát xem chúng có trông giống mẹ con không.

Cho đến khi tôi lấy điện thoại ra và bắt đầu xem những đoạn video ngắn. Giây tiếp theo, Trình Mục Dã áp sát vào lưng tôi, chăm chú nhìn con ch.ó trắng như tuyết trên màn hình.

“Em có mới nới cũ, nhanh như vậy đã thay đổi khẩu vị rồi?”

Tôi “…”

“Lạy người, nó đáng yêu như thế, không giống anh biết biến hình, anh ác ý với nó như vậy làm gì?”

Nghe vậy, trong mắt Trình Mục Dã hiện lên một tia sáng kỳ lạ, thoáng qua.

“Làm sao em biết nó sẽ không biến hình?”

Tôi lấy lại bình tĩnh và hỏi: “Nó cũng là yêu quái à?”

"Sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, việc thành tinh không phải không được cho phép à?"

"Công ty của chúng ta cũng có sao?"

Anh bịt cái miệng đang lảm nhảm của tôi rồi nói: “Bây giờ đi ngủ đi, ngày mai anh sẽ kể cho em nghe”.

Tôi: "...Được rồi."

Mặt trời và mặt trăng thay đổi, các vì sao chuyển động.

Anh sẽ từ từ kể cho em nghe những câu chuyện chưa biết trên thế giới này.

-Hoàn- 

 

Loading...