Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bùi Tỉnh Chi - C3 + 4

Cập nhật lúc: 2024-04-21 19:15:20
Lượt xem: 413

3.

Đúng vậy, ta đã xuyên sách.

Xuyên vào một quyển truyện ngược luyến tàn tâm cẩu huyết mà ta đọc trước khi đi ngủ, trở thành nữ phụ độc ác.

Trong quyển sách này, nữ chính là Chiêu Minh công chúa được thánh sủng, Triệu Vân Chi, phò mã của nàng là tiểu hầu gia phủ Thừa Ân hầu chính là nam chính.

Phủ Thừa Ân hầu là nhà ngoại của hoàng hậu, Chiêu Minh công chúa lại được hoàng hậu nuôi dưỡng, hai người từ nhỏ đã quen biết, thanh mai trúc mã.

Chiêu Minh công chúa kiêu căng sáng sủa, tiểu hầu gia phong lưu phóng khoáng, lại được đế hậu chỉ hôn, đáng lẽ phải là lương duyên trời định, một đôi trời sinh.

Đáng tiếc công chúa kiêu căng tùy hứng, cao ngạo kiêu quý, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

Hạt cát này chính là ta, biểu muội xa của nam chính, Bùi Tỉnh Chi.

Một nữ phụ độc ác điển hình yếu đuối không tự lo liệu được.

Vì sự tồn tại của ta, nam chính và nữ chính đã xảy ra mâu thuẫn lớn.

Công chúa kiêu căng không bao giờ chịu cúi đầu, tiểu hầu gia phong lưu phóng khoáng cũng không bao giờ chịu cúi đầu, hai người rõ ràng lưỡng tình tương duyệt nhưng lại cứng đầu với nhau, thêm vào đó là ta thêm dầu vào lửa, hai người từ đó trở thành nước với lửa.

Sự yếu đuối dịu dàng của ta khiến tiểu hầu gia tưởng rằng đã gặp được chân ái, cũng khiến công chúa tâm khôi ý lạnh.

Giai đoạn đầu, tiểu hầu gia vì ta mà lạnh nhạt với công chúa, nhiều lần cãi nhau với nàng.

Sự tồn tại của ta chính là điên cuồng gây chuyện, tung tin đồn khắp nơi, tìm đủ mọi cách hãm hại nữ chính, cố gắng để nam nữ chính không bao giờ gặp lại nhau.

Cho đến khi quân phản loạn bắt cóc ta và công chúa, ép hắn phải chọn một người, hắn đã chọn ta.

Vì vậy, công chúa suýt nữa đã hương tiêu ngọc vẫn, tiểu hầu gia cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

Hắn hiểu rằng người hắn yêu nhất cả đời là công chúa tình thâm nghĩa trọng với hắn, cũng phát hiện ra bộ mặt thật độc ác dưới vẻ yếu đuối của ta.

Cuối cùng, công chúa bừng tỉnh đại ngộ nói không với nam chính, nam chính cả đời ở bên công chúa cô đơn đến già.

Còn ta, nữ phụ độc ác này bị giam lỏng trong phủ hầu, chịu đủ mọi giày vò, cô đơn không nơi nương tựa mà c h ế t trong phủ.

Quân phản loạn ép cung thất bại, phủ Thừa Ân hầu có binh, công chúa có quyền, binh quyền hợp lực đưa con trai của công chúa lên ngôi.

Vài tháng trước khi ta vừa xuyên đến, mẫu thân của nguyên chủ đang nắm tay ta dặn dò ân cần:

"Tỉnh Chi, giờ nhà ta gặp chuyện bất trắc, sợ là không thể chăm sóc con được, con hãy đến Thịnh Kinh tìm dì con, giờ dì con là phu nhân Thừa Ân hầu, con đến cầu xin dì ấy giúp đỡ con."

Hệ thống xuất hiện một cách khó hiểu trong đầu ta cũng bắt ta phải đến phủ Thừa Ân hầu.

Giọng máy móc lạnh lẽo của nó nói với ta rằng nó là hiện thân của ý thức thế giới, sự tồn tại của ta là để duy trì trật tự thế giới, bảo ta cứ theo cốt truyện mà đi, đạt được kết cục là được.

Ta chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của nó, nhưng ta phát hiện ra nó có thể là một trí tuệ nhân tạo bị thiểu năng.

Chỉ cần hướng đi lớn không sai, nó sẽ không quan tâm đến những chi tiết nhỏ.

Ví dụ, hướng đi lớn là con trai của công chúa lên ngôi, còn công chúa sinh con với ai thì không quan trọng.

Để đi theo cốt truyện, ta đã đến phủ Thừa Ân hầu, dì ta đối với ta không lạnh không nhạt.

Nam chính lại đối xử với ta khá tốt, có lẽ là do cốt truyện chỉ dẫn, ta chỉ nói thêm với hắn vài câu, hắn đã thề cả đời này không lấy ai khác ngoài ta.

Thật là một tên điên, tình cảm của hắn vừa rẻ tiền vừa thừa thãi.

Giai đoạn đầu, vì ta mà hắn lạnh nhạt, làm nhục công chúa, giai đoạn sau lại vì công chúa mà hành hạ ta.

Ta đã đến đây, sẽ không lặp lại vết xe đổ của Bùi Tỉnh Chi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bui-tinh-chi/c3-4.html.]

4.

Rất nhanh sau đó, bên phía công chúa đã phái người đến đón ta vào cung, ta từ biệt dì rồi vào cung.

Công chúa của triều ta trước khi thành hôn đều ở trong cung, sau khi thành hôn thì ở phủ công chúa bên ngoài cung.

Cung nữ dẫn đường có khuôn mặt ôn hòa, dường như là người được công chúa sủng ái.

Nàng ta tươi cười nói chuyện với ta:

"Bùi tiểu thư đừng lo lắng, ta tên là Thanh Nguyệt, là thị nữ của công chúa, tính tình công chúa bọn ta rất tốt, tuyệt đối sẽ không vì phò mã mà trút giận lên người tiểu thư."

Phải không, nhưng ta nghe đồn bên ngoài rằng Chiêu Minh công chúa kiêu căng ngang ngược, được thánh sủng nhất.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Năm tuổi đánh quận vương, bảy tuổi mắng quý phi, mười tuổi thậm chí còn trực tiếp đẩy đại hoàng tử xuống hồ, khiến hậu cung không được yên ổn.

Ta nhìn cung nữ ôn hòa này, lén lút hỏi:

"Thanh Nguyệt tỷ, nghe nói công chúa từng đánh c h ế t mấy cung nữ hầu hạ."

Thanh Nguyệt cười nói: "Ngươi sợ cái gì, đó đều là những kẻ hèn hạ vu khống công chúa, công chúa chưa bao giờ tùy tiện trách phạt người hầu."

À đúng rồi, mẫu thân của Chiêu Minh công chúa không phải là hoàng hậu, mẫu thân của nàng là thánh nữ Nam Cương.

Chỉ vì mẫu thân của nàng mất sớm, hoàng hậu nhân từ nên đã nuôi dưỡng công chúa bên cạnh mình nhiều năm.

Thanh Nguyệt dẫn ta vào phòng công chúa, ta cúi đầu, mắt nhìn xuống đất, quỳ xuống trước mặt công chúa.

"Dân nữ Bùi Tỉnh Chi, bái kiến công chúa, công chúa vạn an."

Trên cao truyền đến giọng nói lười biếng tùy ý của công chúa, giây tiếp theo, cằm ta bị một bàn tay thon dài nâng lên.

"Tỉnh Chi, đúng là một cái tên hay, cái tên này có từ đâu đấy?"

Ta hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt phượng lá liễu, đang nhìn ta với ý cười.

Ta mỉm cười trả lời: "Tên của dân nữ xuất phát từ một câu thơ mà phụ thân đã đọc, Tỉnh thời phân phó lưỡng tam chi, tửu hậu ức quân thanh mộng đáo."

Ta thầm nghĩ: [Cách hỏi này, sao lại có cảm giác như quay về cảnh tuyển tú trong Chân Hoàn truyện vậy, bước tiếp theo có phải là sẽ bỏ thẻ bài ban hoa không.]

Công chúa đột nhiên cười: "Phụ thân ngươi thật biết cách tìm cho ngươi một người chồng tốt, nhưng mà, e là phải phụ lòng tấm lòng của phụ thân ngươi rồi, bản cung sẽ đánh đuổi uyên ương, chia rẽ ngươi và tiểu hầu gia."

Ta duy trì thiết lập trà xanh, cố nặn ra hai giọt nước mắt:

"Là dân nữ và tiểu hầu gia có duyên không phận, không trách được công chúa."

[Hì hì, tiểu hầu gia là cái thá gì, cũng xứng để ta để tâm, ôi, công chúa thật đáng thương, vì một tên cặn bã mà ngày ngày rơi lệ, có nên nói cho công chúa biết rằng thật ra tiểu hầu gia cũng thích nàng không nhỉ.]

Ta thầm ngẩn ngơ trong lòng, nhưng đột nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh, ta thận trọng ngẩng đầu lên.

Sắc mặt công chúa như thường, giơ tay đỡ ta đứng dậy, giọng điệu ôn hòa:

"Đứng lên đi, sau này ngươi sẽ hầu hạ bên cạnh bản cung, Lục Hành Chi có thể cho ngươi cái gì, bản cung cũng có thể cho."

Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy công chúa có chút nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn vẻ mặt trong sáng lại ngu ngốc của ta, công chúa như tùy tiện nói:

"Bản cung từ ba tuổi đến giờ chưa từng khóc."

Ta vội vàng gật đầu đồng ý: "Công chúa thật kiên cường!"

Khuôn mặt công chúa dường như càng đen hơn.

Loading...