Bùi Tỉnh Chi - C5
Cập nhật lúc: 2024-04-21 19:15:29
Lượt xem: 245
5.
Ngày hôm sau ta còn chưa tỉnh ngủ đã bị Thanh Nguyệt tỷ gọi dậy hầu hạ công chúa.
Khi ta vội vã đi qua thì công chúa đã mặc quần áo chỉnh tề, lúc liếc mắt nhìn ta là vẻ tùy ý phóng túng không nói nên lời.
"Nghe nói Hầu phu nhân là dì của ngươi, ở phủ Thừa Ân hầu ngươi cũng ngủ đến tận giờ ngọ mới dậy sao?"
Ta ngẩng đầu ôn tồn nói: "Tỉnh Chi từ nhỏ đã yếu ớt, dì của dân nữ hiền hòa, lại được biểu ca thương yêu, cho nên dậy muộn một chút."
Trong lòng ta khoanh tay cười lớn: [Hi hi hi, một người thích ngủ có thể xấu xa đến mức nào chứ, ngủ mãi trường tồn!]
Công chúa mỉm cười nhìn ta: "Đi theo bản cung đến chỗ hoàng hậu thỉnh an đi."
Vừa nghe thấy hoàng hậu, ta liền lấy lại tinh thần, đây chính là đại Boss đứng sau màn của cả bộ truyện này mà.
Hoàng hậu xuất thân tôn quý, là đích nữ của phủ Thừa Ân hầu, với hoàng đế là thanh mai trúc mã, nhiều năm qua vẫn luôn ân ái hòa hợp.
Nhưng ta biết, hoàng hậu chính là một kẻ điên.
Khuôn mặt Bồ Tát, tâm địa rắn rết, công chúa được nuôi dưỡng bên cạnh bà ta nhiều năm, cuối cùng bà ta có thể mặt không đổi sắc khiến công chúa bỏ mình.
Ta theo công chúa đến cung Khôn Ninh bái kiến hoàng hậu, vừa vào đã cảm thấy ấm áp như gió xuân tháng ba.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ đàn hương khảm chỉ vàng, mày như lá liễu, mắt như nước mùa xuân.
Bà ta ôn hòa gọi công chúa: "Vân Chi, đến bên mẫu hậu nào."
Sau đó nắm tay công chúa, dịu dàng quan tâm, giống như một người mẹ yêu thương con gái.
Công chúa cũng cười đáp lại, chỉ là ta thấy nụ cười có chút không chân thật.
Một lúc lâu sau, ánh mắt hoàng hậu dừng lại trên người ta, bà ta nhìn ta thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bui-tinh-chi/c5.html.]
"Đứa trẻ ngoan, tên là Tỉnh Chi đúng không, lại đây, đến chỗ bản cung nào."
Ta ngoan ngoãn tiến lại gần, hoàng hậu dịu dàng vuốt đầu ta, ánh mắt nhu hòa.
Bà ta đưa cho ta một đĩa điểm tâm làm rất tinh xảo, dặn ta ăn chậm một chút, dịu dàng nói:
"Nói ra thì, bản cung với mẫu thân ngươi còn là bà con, dì của ngươi bản cung còn phải gọi một tiếng chị dâu.”
"Vân Chi thích ngươi, ngươi ở bên cạnh nàng đi, nàng bị ta và bệ hạ chiều hư rồi, nếu có gì không phải, ngươi đến tìm ta, bản cung sẽ làm chủ cho ngươi."
Ta ngoan ngoãn ăn điểm tâm, gật đầu, cuối cùng từ biệt hoàng hậu theo công chúa trở về cung.
[Ngươi nói xem 'nhoàm nhoàm nhoàm' cái thứ điểm tâm này là ai phát minh ra vậy 'nhom nhom nhom' ngon thật.]
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
[Không ngờ vai ác trong sách lại ôn hòa như vậy, rất khó tưởng tượng đến khung cảnh sau này bà ta khiến hoàng đế tức c h ế t lại quét ngang từ đường trở về với bộ dáng chân thật của mình.]
[Có nên nói cho công chúa biết rằng thật ra hoàng hậu không hề thật lòng thương yêu nàng không nhỉ?]
Ta còn đang ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy đụng phải thứ gì đó, bị một luồng hơi thở lạnh như tuyết trên Côn Lôn bao phủ.
Ngẩng đầu lên thì thấy công chúa đang nhìn ta từ trên cao xuống.
"Ngươi ngẩn ngơ cái gì mà đi chậm như vậy?"
Lúc này ta mới phát hiện, công chúa thật sự có chút quá cao, ta phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào nàng.
Hơn nữa ta còn thầm nghĩ đến cảm giác vừa rồi.
[Ừm, n.g.ự.c công chúa thật phẳng.]
Ta đang định nói chuyện, trong đầu hệ thống mà ta tưởng đã c h ế t lại phát điên rồi:
"Xin ký chủ duy trì thiết lập nhân vật, nếu không sẽ cảnh cáo bằng điện giật!"
[Mẹ nó, ngày nào cũng cảnh cáo bằng điện giật, ngươi tưởng ngươi là pháp vương lôi điện à, chọc vào ta coi như ngươi đá phải cục bông rồi, ngươi chờ đó, ta sẽ gây rắc rối cho ngươi ngay, nhưng mà sẽ không quá rắc rối đâu ehe.]