Bùi Tỉnh Chi - C6 + 7
Cập nhật lúc: 2024-04-21 19:16:19
Lượt xem: 417
6.
Trong lòng ta thầm mắng hệ thống, nhưng ngoài miệng lại rất yếu đuối duy trì thiết lập nhân vật trà xanh:
"Thưa công chúa, thần nữ từ nhỏ đã yếu ớt, không giống công chúa khỏe mạnh như vậy, đi đương nhiên chậm hơn một chút, mong công chúa thông cảm."
Ta nghĩ đến chiều cao và vóc dáng của công chúa, trong lòng lại thầm bổ sung:
[Khỏe mạnh quá ha, ta xem nếu hai chúng ta đánh nhau thì tỷ lệ có thể là 3:7 luôn ấy, nàng ấy 3 quyền (đấm cho 3 cái), tôi thất đầu (cúng 7 ngày)]
Công chúa như vừa cười vừa không cười nhìn ta, cúi người nói một câu bên tai ta.
"Cái bánh hoàng hậu cho ngươi có độc."
Nghe vậy ta kinh hãi biến sắc, hai mắt tối sầm suýt nữa ngất xỉu.
Công chúa lại cười híp mắt bổ sung: "Tin tốt là, độc trên bánh là độc mãn tính và có thuốc giải."
Ta lập tức từ cõi c h ế t ngồi bật dậy, hét lớn một câu ta có thể: "Cái gì! Còn có chuyện tốt như vậy sao?"
Công chúa mỉm cười tiến lại gần, lại nói cho ta một tin động trời:
"Tin xấu là, thuốc giải đã bị ta ăn hết rồi."
Ta lại hai mắt tối sầm, chuột nhỏ ta ơi, đại khái là xong đời rồi.
Thế giới của ta giống như tủ lạnh, sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng.
Ta miễn cưỡng ổn định tinh thần, quỳ phịch xuống bên cạnh công chúa ôm lấy đùi nàng:
"Cầu công chúa thương xót!"
Trong lòng ta thầm khóc: [Oa oa oa oa oa liên quan gì đến ta chứ, sao lại hạ độc ta? Chọc vào ta coi như ngươi bóp phải quả hồng rồi! Hậu quả của việc chọc giận ta chính là sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, uhuhuuhu.]
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của công chúa, ta có một suy đoán táo bạo.
Tất nhiên ta cũng nói ra:
"Chẳng lẽ trên người thần nữ có bí mật gì to lớn, hay là sự tồn tại của thần nữ đe dọa đến hoàng hậu, cho nên hoàng hậu mới nhẫn nại không chờ nổi muốn diệt trừ thần nữ?"
[Chẳng lẽ ta là con gái của thiên mệnh, mang trong mình bảo vật, hay là ta chính là con gái riêng của hoàng đế lưu lạc bên ngoài, cho nên hoàng hậu mới muốn hạ độc ta.]
Ta càng nghĩ càng cảm thấy mình chính là Phúc Nhĩ Mô Tư chuyển thế.
Công chúa chỉ mỉm cười nhìn ta, chậm rãi mở miệng:
"Cũng không phải, hoàng hậu không có ác ý gì với ngươi, bà ấy chỉ ghét tất cả mọi người trong cung này thôi, bất kỳ ai đến cung của bà ta, bà ta đều sẽ thưởng cho họ một đĩa bánh có độc."
Ta gật đầu, hóa ra hoàng hậu chỉ đơn thuần muốn g.i.ế.c c h ế t tất cả mọi người.
Khoan đã, không đúng!
[Công chúa làm sao biết được những điều này! Nàng không phải nên coi hoàng hậu như mẹ đẻ sao?]
[Hơn nữa, ngay cả ta cũng không biết chuyện hoàng hậu hạ độc, nàng làm sao biết được?]
Công chúa nhìn vẻ mặt biến hóa khôn lường của ta mà cười hài lòng:
"Mẫu phi của bản cung là thánh nữ Nam Cương, bách độc bất xâm, ta là con của mẫu phi, tất nhiên cũng bách độc bất xâm."
Nàng tiến lại gần thì thầm, giọng điệu trầm thấp:
"Nhưng những người khác thì không may mắn như vậy, loại độc này không trực tiếp tổn thương cơ thể, mà ăn mòn tâm trí tinh thần, dần dần người ta sẽ đau đầu xuất hiện ảo giác, cuối cùng c h ế t không rõ ràng."
Toàn thân ta run lên, ôm chặt lấy đùi công chúa, tràn đầy hy vọng hỏi:
"Công chúa nhất định có cách, đúng không?"
Công chúa cúi mắt cười nhẹ: "Máu của ta có thể giải bách độc, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên ta, mỗi ngày uống một chút m.á.u thì sẽ không c h ế t."
Ta bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra công chúa sợ ta trở về quyến rũ nam chính, ta lập tức biểu lộ lòng trung thành:
"Công chúa yên tâm! Thần nữ nhất định sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường tình cảm của người và phò mã!"
Ta tưởng công chúa sẽ vui mừng, không ngờ sắc mặt nàng không vui, nhỏ giọng nói:
"Ta không thích phò mã, thành hôn với hắn chỉ vì…, thôi, ta nói những điều này với ngươi làm gì, ngươi lại không hiểu."
Ta ừ ừ cho qua, trong lòng thở dài:
[Than ôi, thật sự là trời sập xuống cũng có miệng công chúa đỡ, nguyện ý vì tình yêu mà cứu tình địch, còn nói không thích, huhu, nàng ấy sa vào condi tình yêu nặng quá.]
"Bùi Tỉnh Chi! Ngươi ngẩn ngơ cái gì? Không được nghĩ lung tung!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bui-tinh-chi/c6-7.html.]
Công chúa có chút nghiến răng nghiến lợi túm lấy mặt ta trách móc.
Ta ngây thơ ngẩng đầu lên: "Công chúa, ta không nghĩ gì cả!"
7.
Trở về tẩm cung của công chúa, ta ngồi bên cạnh công chúa, nhìn nàng nghiêng người dựa trên tháp mỹ nhân.
Sau đó thản nhiên cầm lấy một con d.a.o găm có khắc hình rồng, dứt khoát tự rạch một nhát vào cổ tay.
"Uống đi."
"Á? Công chúa, như vậy có hợp lý không?"
Công chúa trực tiếp đưa cổ tay đang nhỏ m.á.u đến bên miệng ta, giọng điệu lười biếng, nhưng trong mắt rõ ràng là chứa ý cười.
"Có gì không hợp lý, ngươi lo lắng cái gì?"
Nhìn khuôn mặt đẹp như hoa của công chúa, ta rớt hết liêm sỉ mà đỏ mặt, trong lòng điên cuồng hét lên:
[A a a a a! Ta cảm thấy giữa chúng ta có hơi mập mờ á, chúng ta chỉ là tình địch, công chúa, người vượt giới hạn rồi.]
Sau lần đó, quan hệ giữa ta và công chúa có bước tiến vượt bậc.
Biểu hiện cụ thể là: Công chúa mắng người, ta vỗ tay, công chúa đánh người, ta hoan hô.
Có thể gọi là simp chúa của công chúa.
Cho đến lần ta cùng công chúa đi dạo phố, đụng phải ba tên đại hán hung thần ác sát đang cưỡng đoạt dân nữ.
Người phụ nữ đó đeo mạng che mặt, một thân y phục trắng yếu đuối, nhìn thoáng qua còn có chút quen thuộc.
Nàng ta hoảng sợ lao về phía bọn ta, ba tên đại hán đó cũng đuổi theo.
Lúc này không biết công tử nhà ai cưỡi ngựa anh hùng cứu mỹ nhân, đám đông lập tức hỗn loạn, xô đẩy ta và công chúa tách ra.
Bản năng sinh tồn chiếm lấy cơ thể ta, ta chạy mười giây đã chạy ra ba ngã tư.
Đến khi công chúa tìm thấy ta, ta đã chạy ra xa năm mươi mét.
Công chúa túm lấy ta, khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh thản nhiên lại có chút vội vàng:
"Ngươi chạy cái gì, có bản cung ở đây, còn sợ không bảo vệ được ngươi sao?"
Ta cười trừ nói: "Đây không phải là sợ ảnh hưởng đến công chúa phát huy sao."
"Hừ, vậy sao?"
Ta lập tức biểu lộ thái độ: "Tất nhiên rồi công chúa, người thắng, ta sẽ cùng người quân lâm thiên hạ, người thua, ta sẽ cùng người Đông Sơn tái khởi!"
Công chúa từ trên cao nhìn xuống liếc ta một cái nói:
"Ta thấy là ta thua thì ngươi trong mười giây chạy biến đi ba ngã tư thì đúng hơn, chẳng phải từ nhỏ cơ thể ngươi đã yếu ớt nhiều bệnh sao?"
Ta tức giận đến mức tức giận thêm lần nữa, quay đầu lại thì nhìn thấy tiểu hầu gia.
Hóa ra hắn chính là công tử cưỡi ngựa anh hùng cứu mỹ nhân đó, hắn đang ôn nhu nhỏ nhẹ an ủi cô nương kia.
Nhưng ta đứng hơi xa, không nhìn rõ dung mạo của cô nương, nhưng nghĩ đến cũng là giai nhân tuyệt sắc.
Tiểu hầu gia đưa cô nương lên xe ngựa của Hầu phủ, quay đầu lại thì nhìn thấy công chúa và ta.
Một lúc bầu không khí có chút ngượng ngùng.
[Phải làm sao bây giờ phải làm sao bây giờ! Công chúa nhất định đã nhìn thấy rồi, vậy thì nàng có nửa đêm nằm trong chăn khóc rống không, nếu nàng thật sự khóc, ta có nên an ủi nàng không?]
Ta trong lòng lo lắng cho công chúa, chủ động ra tay phá vỡ cục diện ngượng ngùng.
"Biểu ca, thật khéo quá, huynh cũng ra ngoài chơi sao?"
Tiểu hầu gia đưa tay về phía ta, ôn nhu hỏi:
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
"Tỉnh Chi, dạo này muội không chịu ấm ức chứ?"
Không đợi ta nói, công chúa liền đánh rơi tay hắn, lạnh lùng nói:
"Không cần tiểu hầu gia quan tâm, nàng ở chỗ ta sống rất tốt."
"Nếu ngươi có tâm tư, không bằng nghĩ đến chuyện chúng ta sắp thành hôn, nên sắp xếp thế nào cho nữ tử vừa rồi đi."
Nói xong công chúa liền kéo ta đi, để lại tiểu hầu gia một mình tức giận bất lực.