Cách Nhau Một Bước Chân - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:13:42
Lượt xem: 2,914
Thịnh Duẫn dừng bước, quay đầu lại.
Bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, ánh sáng le lói chiếu vào vẫn còn mờ ảo, phủ lên gương mặt góc cạnh của hắn, tô điểm thêm vài phần sát khí.
Giọng hắn cũng mang theo chút lạnh lùng, ngữ khí lại rất ôn nhu: "Không cần lo lắng, chỉ là đi xử lý mấy tên phản đồ thôi. Còn sớm mà, công chúa ngủ thêm một lát đi."
Thịnh Duẫn đi rồi, nhưng ta không còn buồn ngủ nữa.
Thực ra ta biết rất ít về con người thật của hắn, chỉ mơ hồ biết rằng Đại Chu có một vị Thất hoàng tử, ban đầu không được nuôi dưỡng trong hoàng cung.
Hắn từ năm mười bốn tuổi đã bắt đầu ra chiến trường, cho đến nay, hiếm khi thất bại.
Ngoài binh quyền, hắn còn nắm giữ cả Ám Sứ ti của Đại Chu, chuyên làm những chuyện không thể đưa ra ánh sáng cho lão hoàng đế.
Tuy rằng tay nhuốm đầy m.á.u tươi, nhưng rất ít người biết dung mạo thật của hắn.
Vì thủ đoạn tàn nhẫn cực đoan mà nổi tiếng, hắn cũng đánh mất tư cách tranh giành ngôi vị Thái tử.
Ta nhớ đến ánh mắt Tam hoàng tử nhìn Thịnh Duẫn ngày hôm đó ở đại điện.
Bên dưới sự sợ hãi, ẩn giấu sự ghen ghét và oán độc sâu sắc.
Nếu sau này hắn ta làm tân đế, kết cục của Thịnh Duẫn chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nghĩ ngợi một hồi, bỗng nhiên ta nhận ra.
Ta đang lo lắng vớ vẩn cái gì vậy, rõ ràng là bản thân còn khó bảo toàn.
Mấy ngày sau, trong phủ không thấy Thịnh Duẫn, nhưng hôn sự của ta và hắn vẫn đang được chuẩn bị đâu ra đấy.
Theo lệnh của hắn, quản gia đưa đến một ổ gà con, ta và Tiểu Đào cứ thế nuôi chúng.
Hôm đó ta vừa rải thức ăn cho gà xong, Thịnh Duẫn liền trở về.
Hắn mặc bộ đồ đen ngày rời đi, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc đen, môi không còn chút máu, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo như sao băng, đang nhìn thẳng vào ta.
"Mấy ngày nay công chúa vẫn khỏe chứ?"
Mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Ta nhíu mày: "Sắc mặt chàng rất kém."
Hắn chớp chớp mắt: "Công chúa thích người trắng trẻo xinh đẹp, không biết thấy ta thế này có vừa ý không?"
Cuối cùng ta cũng không nhịn được nữa, sải bước đến trước mặt hắn, giơ tay lên, đ.ấ.m một cái vào vai hắn.
Lực đạo không mạnh, nhưng Thịnh Duẫn lại khẽ rên một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, như thể đang cố kìm nén cơn đau.
Ta vạch áo hắn ra, quả nhiên nhìn thấy ngay vết thương lởm chởm m.á.u thịt trên ngực, chồng lên vết sẹo cũ trước đó, càng thêm ghê rợn.
"Giả vờ cái gì?" Ta lạnh lùng nói, "Lần đầu gặp mặt chẳng phải là ngã lăn ra đường rất thảm hại sao? Vẫn là ta cứu chàng đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cach-nhau-mot-buoc-chan/chuong-10.html.]
Thịnh Duẫn khẽ cười hai tiếng, dừng một chút, lại cúi đầu xuống, dùng má cọ vào mu bàn tay ta, như một con vật nhỏ đang làm nũng.
"Đừng giận, sợ sau này công chúa chê xấu, lúc con d.a.o đ.â.m tới, ta đã cố tình tránh mặt, không bị thương ở mặt."
Ta tát một cái vào mặt hắn: "Thịnh Duẫn, chàng mẹ nó có phải bị bệnh không?!"
Hắn bị ta đánh đến mức hơi nghiêng mặt đi, nhưng rất nhanh lại quay lại, không hề tức giận, ánh mắt ngược lại còn sáng lên vài phần.
"Đánh hay lắm, công chúa đánh thêm mấy cái nữa đi."
Hắn thật sự quá điên rồ.
Ta không chịu nổi, quay đầu bỏ đi, Thịnh Duẫn đuổi theo, nhỏ giọng hỏi: "Là ta làm gì không tốt, công chúa lại giận rồi sao?"
Một tiếng động nặng nề, ta quay đầu lại, thấy Thịnh Duẫn đã ngã xuống.
Ngẫm lại, mới rồi hắn lại gần chạm vào mu bàn tay ta, ta đã nhận ra hơi nóng phả ra, rõ ràng là đang sốt.
"... Người đâu."
Ta cố gắng nén giọng nói run rẩy, "Đưa điện hạ vào phòng, rồi mời đại phu đến xem bệnh."
Thịnh Duẫn bị thương khá nặng.
Ngoài vết thương ta đã thấy khi vạch áo hắn ra, trên người hắn còn nhiều vết thương lớn nhỏ khác, nghiêm trọng nhất là vết thương do mũi tên găm vào eo sâu cả tấc.
Chỉ riêng việc rửa vết thương và bôi thuốc đã mất gần nửa canh giờ.
Lăng Phong, thị vệ đi theo Thịnh Duẫn, đến tìm ta: "Xin công chúa đừng giận điện hạ, chuyến đi này vô cùng hiểm nguy, điện hạ nhờ nhớ thương công chúa mới có thể gắng gượng."
Ta im lặng một lúc: "Chàng ấy luôn như vậy sao?"
"Phúc họa khôn lường. Điện hạ uy danh lừng lẫy, nắm trong tay quyền lực, kẻ muốn ngài ấy chết, thật sự nhiều vô số kể."
Lý trí mách bảo ta rằng, lời này chắc hẳn là do Thịnh Duẫn cố tình dặn dò hắn nói ra để mong ta mủi lòng, mục đích cuối cùng là để được ta tha thứ.
Nhưng nỗi niềm trong lòng ta lại chẳng thể nào giả dối.
Bởi vì ta biết rõ, những lời hắn nói đều là sự thật.
Sau khi bôi thuốc, Thịnh Duẫn vẫn hôn mê bất tỉnh, ta tâm trí rối bời, uống cạn nửa bình rượu, rồi mang theo chút men say đến phòng hắn.
"Chàng xem, đây là nghĩa làm sao, Thịnh Duẫn?"
Hắn nhắm chặt mắt, hàng mi dài rậm phủ xuống, hắt lên một vùng bóng mờ dưới mắt.
Từ khi sinh ra đã phải chìm nổi trong vòng xoáy tranh quyền đoạt vị, thủ đoạn tàn nhẫn, hành xử cực đoan, lại còn ngang ngược trước mặt Hoàng thượng, khiến ta quên mất rằng, kỳ thực hắn còn nhỏ hơn ta nửa tuổi.
"Hôn sự còn đang chuẩn bị, nếu chàng cứ như vậy mà c.h.ế.t đi, chẳng phải ta sẽ phải chịu thêm một lần đau lòng như trước đây ở Đại Chu này sao?"
Không một tiếng đáp lại.