Cách Nhau Một Bước Chân - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:11:00
Lượt xem: 3,032
Ta suy nghĩ một chút, không có gì bỏ sót, bèn gật đầu.
Rồi trước mặt ta, hắn giật phắt đai lưng.
Áo đỏ rơi xuống đất, cùng với thanh trường kiếm trong vỏ phát ra tiếng leng keng.
Chiếc trâm ngọc đen duy nhất bị rút ra, mái tóc đen rối tung xõa xuống vai, trên nền áo lót trắng như tuyết, chiếc xương quai xanh xinh đẹp cũng hiện ra, khiến người ta nao lòng.
Thấy hắn còn muốn cởi tiếp, ta vội vàng hét lên: "Được rồi!"
Tay Thịnh Duẫn dừng lại ngay vạt áo, ngẩng lên nhìn ta: "Công chúa đã thèm muốn sắc đẹp của ta, sao không tiếp tục?"
"... Thịnh Duẫn, chàng đừng giả ngu trước mặt ta."
Ta hít sâu một hơi, nghĩ đến những ngày trước đây tâm như tro tàn, cảm thấy thật khó xử và nực cười.
"Kỳ thực chàng biết rõ, giữa chúng ta, thực sự không thể giả vờ như những chuyện đó chưa từng xảy ra."
Ánh mắt hắn khẽ run, nhìn chằm chằm vào ta, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ tình cảnh thế này, có phải nàng thà rằng trước đây ta thật sự uống rượu độc, c.h.ế.t ở Tề quốc không?"
"Không đến mức đó." Ta nói, "Dù chàng là Thịnh Duẫn hay Lâm Duẫn, ta đều mong chàng có thể sống tốt. Nhưng giữa chúng ta, vẫn là không nên có thêm bất kỳ liên quan nào nữa."
...........................
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Thịnh Duẫn đưa ta đi trước mặt mọi người, tương đương với việc công khai trước mặt lão hoàng đế.
Sáng sớm hôm sau, trong cung liền có người đến tuyên đọc thánh chỉ, gả ta cho Thịnh Duẫn làm chính thất, chọn ngày thành hôn.
Buổi sáng, người hắn phái đi đã đưa Tiểu Đào từ quán trọ đến.
Nhìn thấy Thịnh Duẫn, Tiểu Đào liền sững sờ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: "... Lâm công tử?"
"Tiểu Đào, không được vô lễ."
Ta mặt không cảm xúc nói: "Đây là Thất hoàng tử điện hạ của Đại Chu, mau hành lễ tạ tội."
Thịnh Duẫn lại có vẻ rất vui vẻ: "Không sao, cứ gọi ta là Lâm công tử đi, ta thích nghe."
Ta quay đầu bỏ đi.
Hắn lại vội vàng đuổi theo: "Hôm nay công chúa muốn ăn gì? Ta đã sai người đi mua gà con về nuôi rồi, còn có mấy hộp trang sức bằng vàng mà nàng thích, sau khi dùng bữa nàng đi xem thử nhé, được không?"
Ta không muốn trả lời.
Tiểu Đào ngẩn người một lúc, cuối cùng cũng phản ứng lại, chạy đến chắn trước mặt ta, ngẩng đầu nhìn Thịnh Duẫn.
"Thất điện hạ, ngài đường đường là hoàng tử tôn quý nhất Đại Chu, sao phải giả vờ như vậy mà ẩn náu trong phủ công chúa? Công chúa của chúng ta đúng là đã từng nạp ngài làm nam sủng, nhưng trên danh nghĩa là vậy, trên thực tế nàng ấy đối xử với ngài thế nào, chẳng lẽ ngài không cảm nhận được sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cach-nhau-mot-buoc-chan/chuong-9.html.]
Nàng ấy là một cô nương dũng cảm.
Dù đối mặt với Thất hoàng tử được đồn đại là điên khùng và tàn độc nhất Đại Chu, vẫn chắn trước mặt ta, còn dám lớn gan chất vấn hắn.
Ta kéo nàng ấy ra sau lưng, cúi đầu nói: "Tiểu Đào không cố ý mạo phạm điện hạ, nếu lời nói có gì đắc tội, ta thay nàng ấy xin lỗi điện hạ."
Thần sắc của Thịnh Duẫn trông rất kỳ lạ, như đang trải qua một nỗi đau khổ nào đó không thể chịu đựng được.
“Đừng như vậy..." Giọng hắn hơi run, "Trản Trản, nếu nàng hận ta, dùng kiếm g.i.ế.c ta cũng được, đừng đối xử với ta như vậy."
Ta không nói gì nữa, dắt Tiểu Đào rời đi.
Món ăn trưa rất thịnh soạn.
Trong những ngày ở phủ công chúa, hắn đã nắm rõ thói quen ăn uống của ta, ngay cả từng chi tiết nhỏ cũng hoàn toàn phù hợp với sở thích của ta.
Nghỉ trưa một lát, mở mắt ra, cả bàn lấp lánh ánh vàng, đều là trang sức mà Thịnh Duẫn sai người đưa đến.
Ta ước tính sơ qua giá trị, đại khái có thể mua được hai phủ công chúa của ta.
Được rồi, ta là người phàm phu tục tử, ta thừa nhận mình thật sự động lòng.
Thịnh Duẫn rất nhạy bén nhận ra cảm xúc của ta, nhẹ giọng nói: "Chỉ là một món quà tạ lỗi thôi, dù công chúa không tha thứ cho ta, cũng cứ nhận lấy."
Ở phủ Thất hoàng tử được nửa tháng, cũng sắp đến ngày cưới rồi.
Sáng sớm hôm đó, trong lúc ta nửa mê nửa tỉnh, bỗng nhiên có một bóng người đứng trước giường.
Ta như cảm nhận được điều gì đó, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt Thịnh Duẫn đang nhìn xuống.
Hắn mặc một bộ đồ đen, bên hông đeo trường kiếm, trên tay còn cầm một con d.a.o găm.
Ta kinh hãi, lập tức tỉnh táo lại: "Chàng muốn g.i.ế.c ta à?"
"Dù ta lúc này tự sát tại đây, cũng tuyệt đối không để công chúa bị thương dù chỉ một chút, không cần lo lắng."
Hắn cười tự giễu, ánh mắt cay đắng: "Là ta hành động bất cẩn, đã quấy rầy giấc ngủ của công chúa."
Thấy hắn hèn mọn đến vậy, tâm trạng ta có chút phức tạp, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ đành mím chặt môi im lặng.
Thịnh Duẫn xoay tay cất d.a.o găm: "Ta phải ra khỏi thành làm nhiệm vụ, trước khi đi nhớ đến công chúa, nên ghé qua nhìn một chút. Trong phủ đã dặn dò xong xuôi, nếu công chúa có yêu cầu gì, cứ việc sai bảo quản gia, tất cả mọi người trong phủ này, đều do nàng sai khiến."
Nói xong, hắn lại cúi đầu nhìn ta một cái, quay người muốn đi.
Ta ngồi dậy, theo bản năng hỏi thêm một câu: "Chàng đi làm nhiệm vụ gì?"