Cách Nhau Một Bước Chân - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-12 02:54:58
Lượt xem: 3,215
Khoảnh khắc đó ta bỗng nhớ đến những lời Lâm Duẫn nói tối qua.
Ta mệt mỏi rã rời, dựa vào lòng hắn, nói: "Yên tâm, ngày mai ta sẽ vào cung xin thánh chỉ."
Hắn hôn lên trán ta, khẽ cười nói: "Không cần miễn cưỡng, ta cũng không nhất định phải làm phò mã."
"Trản Trản, ta có được tấm chân tình của nàng là đủ rồi."
Có tấm chân tình là đủ rồi.
Hoàng gia thiên uy, mạng không thể trái, lấy đâu ra chân tình?
Nỗi đau đớn trong lòng dâng trào dữ dội, ta ho sặc sụa, vội đưa tay che miệng.
Khi bỏ tay xuống, trên tay là một mảng m.á.u đỏ tươi chói mắt.
Lúc ta về đến phủ đã là nửa đêm.
Thi thể của Lâm Duẫn đã không còn, trên mặt đất chỉ còn vài giọt m.á.u đen, nghe nói là người của hoàng cung sợ sinh sự, vừa tắt thở đã mang hắn đi.
"Hoàng thượng có chỉ, cho Định An công chúa bảy ngày. Bảy ngày sau, lập tức khởi hành đến kinh đô Đại Chu."
Ta tháo hết trâm cài, thay áo vải thô, mặt không cảm xúc ngồi trong phòng khóc.
Kỳ thật Lâm Duẫn vào phủ công chúa làm nam sủng của ta cũng không lâu, chỉ ba tháng.
Nhưng cũng đủ để ta từng chút rung động, rồi trong nháy mắt c.h.ế.t tâm.
Một ngày trước khi khởi hành, Lục Vân Châu lại đến thăm ta.
Từ trong đôi đồng tử trong veo của hắn, ta nhìn thấy hình ảnh chính mình trong bộ đồ tang trắng toát, cúi đầu nói: "Lục đại nhân có việc gì?"
Trong mắt hắn hiện lên một tia đau đớn: "Nếu ngày đó người đồng ý thành thân với ta thì đâu đến nỗi..."
"Nếu ngươi thật lòng muốn thành thân với ta, bây giờ e là đã có con rồi." Ta lạnh lùng nói, "Lục Vân Châu, đừng giả vờ tốt bụng trước mặt ta nữa. Giờ đã không còn ta ngăn cản, ngươi có thể lập tức thành thân với Tống Minh Châu, trăm năm hạnh phúc rồi."
Hắn cứng đờ người: "Ta chưa từng thật sự muốn thành thân với nàng ấy, chỉ vì ân tình..."
Nhưng ta đã không còn kiên nhẫn nghe hắn phân tích tâm lý nữa.
Ta chỉ rất nhớ Lâm Duẫn.
Người ta nói hưởng phúc phận không nên hưởng, sau này sẽ phải chịu khổ gấp bội.
Vốn dĩ ta cũng không có số mệnh làm công chúa.
Đi đến quán trọ ở biên giới hai nước, cuối cùng ta cũng cởi bỏ áo tang, thay bộ hỷ phục đỏ rực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cach-nhau-mot-buoc-chan/chuong-7.html.]
Trải qua một chặng đường gập ghềnh đến kinh đô Đại Chu, lúc này đã sang đầu xuân.
Có lẽ vì Tề quốc chiến bại mới đưa ta đến hòa thân, nên người Đại Chu đối xử với ta rất khinh mạn.
Trong đại điện, ta vừa mới hành lễ xong, Tam hoàng tử liền lên tiếng trêu chọc: "Đây chính là công chúa mà Tề quốc đưa đến sao? Nhìn chẳng khác gì phấn son tầm thường, còn không bằng thị thiếp trong phòng ta."
Một vị hoàng tử khác tiếp lời: "Tam hoàng huynh không biết đấy thôi, nghe nói người này từ nhỏ lớn lên trong dân gian, một năm trước mới được tìm về."
Tam hoàng tử nét mặt khinh miệt, đang định mở miệng lần nữa, thì ngoài điện vang lên tiếng thông truyền: "Thất điện hạ đến——"
Hắn lập tức biến sắc: "Sao tên điên đó cũng đến đây?"
Ta hoàn toàn không có hứng thú với những tranh chấp phức tạp trong hoàng thất Đại Chu, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm túi thơm bên hông.
Đây là túi thơm mà Lâm Duẫn đã thêu cho ta trước đây.
Lúc đó, ta còn cảm thán hắn hiền lành, thục đức, không chỉ cầm kỳ thi họa đều tinh thông, mà ngay cả nữ công cũng giỏi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta mải mê ngắm nghía túi thơm, không để ý đại điện lúc nào đã yên tĩnh trở lại.
Ánh sáng trước mắt hơi tối đi, có người dừng lại trước mặt ta.
Chưa kịp để ta ngẩng đầu lên, giọng nói quen thuộc vạn phần kia đã vang lên: "Ta đến xem công chúa Tề quốc thôi mà, sao Tam hoàng huynh có vẻ không hoan nghênh ta vậy?"
Giọng nói lúc xa lúc gần, cuốn theo làn gió đầu xuân thổi vào, bên tai như có tiếng oanh oanh vang vọng.
Ta chậm chạp, từng chút từng chút ngẩng đầu lên.
Chàng trai trước mặt tóc đen rối tung, bên hông đeo trường kiếm, đôi mắt đẹp đang nhìn chằm chằm vào ta, như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Hắn mặc một bộ đồ đỏ, rất xứng với bộ hỷ phục trên người ta.
Như thể đến để thành thân với ta vậy.
Chàng trai khẽ hỏi ta: "Công chúa đã đến Đại Chu hòa thân, vậy có bằng lòng gả cho ta không?"
Tam hoàng tử ở phía sau chế giễu: "Ta còn tưởng Thất hoàng đệ sao nhiều năm như vậy không thành thân cũng không nạp thiếp, hóa ra lại có hứng thú với loại phấn son tầm thường này?"
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn, còn chưa kịp để Tam hoàng tử phản ứng lại, thanh trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ, kề lên cổ Tam hoàng tử.
"Tam hoàng huynh vẫn nên cẩn thận lời nói thì hơn." Hắn lười biếng nói, "Kiếm của ta không có mắt, ghét nhất là nghe người khác bàn tán chuyện hôn sự của ta."
Rõ ràng là người lớn hơn nhưng Tam hoàng tử lại chỉ dám giận mà không dám nói gì.
Cuối cùng ta cũng hoàn hồn, nhỏ giọng nói: "Hóa ra chàng lợi hại như vậy."
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng.
Tay hắn cầm kiếm lại run run.