Cách xa đến mấy - 5
Cập nhật lúc: 2024-09-12 06:27:48
Lượt xem: 2,442
Lúc trở lại căn hộ đã hơi muộn, bất ngờ nhìn thấy Tưởng Việt đã nhiều ngày không gặp ở dưới lầu.
Sau khi tin Tưởng Việt về nước lan truyền trong giới, cậu ấy chưa bao giờ vắng bóng trong các cuộc vui chơi. Tôi cũng tập trung vào việc của mình.
“Mời tôi lên ngồi một chút chứ?” Giọng nói của Tưởng Việt tản mạn ngả ngớn, không hề cảm thấy nói như vậy vào thời điểm này là không thích hợp.
Tôi từ chối không có hiệu quả, vẫn phải mang theo cậu ấy về nhà. Cậu ấy không có chút ngượng ngùng nào, vào cửa liền ngã đầu nằm trên sô pha. Vừa rồi tôi ngửi thấy trên người cậu ấy có mùi rượu nhàn nhạt, có lẽ là mới từ cuộc vui chơi nào đó đi ra.
Tôi lấy điện thoại di động ra muốn liên lạc với tài xế nhà cậu ấy, cậu ấy cướp lấy.
“Chút rượu này sẽ không khiến cậu say.” Tôi tức giận đá hắn một cước: “Đưa điện thoại đây.”
Tưởng Việt chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người cậu ấy, hòa tan cảm giác xa cách trên người.
Thoáng nhìn dáng vẻ hổn hển của tôi, Tưởng Việt cười khẽ ra tiếng, đuôi mắt lười biếng giương lên, giống như yêu tinh quyến rũ người ta.
Trong những năm cùng nhau lớn lên, Tưởng Việt rất nhiều lần trêu chọc tôi như vậy. Cho đến giờ phút này, tôi cuối cùng có một chút cảm giác chân thực. Tưởng Việt đã trở lại, vẫn là dáng vẻ quen thuộc nhất đối với tôi.
Cậu ấy không phải nam chính, cũng không phải nhân vật phải tôi biết rõ, là một nhân vật hiện diện không đáng kể trong cốt truyện. Nhưng cậu ấy là người bạn thật sự của tôi trong những năm qua.
Tôi nhìn có chút ngẩn ra.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Có nên nói hay không, Tưởng Việt trông rất đẹp trai, hoàn toàn khác với Lương Dư.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng thưởng thức điện thoại di động, khóe miệng cậu ấy gợi lên một nụ cười lơ đãng, sau đó bỏ lại một quả b.o.m hạng nặng: “Chu Nhiễm, kết hôn với tôi nhé?”
8
Tôi chỉ tưởng Tưởng Việt uống say, cố ý đùa giỡn, thuận miệng trả lời một câu: “Chỉ sợ không được.”
“Vì sao?” Cậu ấy hỏi.
Tôi nói bậy: “Cậu còn chưa từng theo đuổi tôi.”
Tưởng Việt nở nụ cười: “Được, vậy tôi theo đuổi, em đừng đổi ý là được.”
Mấy ngày sau đó tôi không gặp Tưởng Việt, thầm nghĩ hôm đó quả nhiên là cậu ấy uống say.
Tôi đang bận chuyển nhà.
Tuy rằng không ra nước ngoài, nhưng tôi vẫn phải rời xa tuyến nhân vật chính. Nếu không tôi có thể sẽ trở thành một người xa lạ với chính bản thân mình. Tôi ghét cảm giác bị điều khiển.
Lúc mới lên đại học, người trong nhà sợ chúng tôi không quen ở ký túc xá, nên thuê hai căn hộ gần trường học. Tôi và Lương Dư trở thành hàng xóm.
Những thứ trong nhà tôi phần lớn đều là do Lương Dư chọn, thậm chí rất nhiều thứ là đồ đôi với hắn. Ai có thể ngờ cuối cùng chúng tôi lại trở nên xa lạ như thế. Quả nhiên tôi vẫn nghĩ quá đơn giản.
Tôi chỉ mang theo những thứ cần thiết, những thứ Lương Dư tặng, tôi đóng gói toàn bộ rồi đặt ở cửa bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cach-xa-den-may/5.html.]
Vừa xuống lầu đã thấy Tưởng Việt. Cậu ấy nhận lấy hành lý trong tay tôi bỏ vào trong xe: “Đi thôi. Đi thăm dì trước.”
“Sao cậu lại ở đây?” Tôi có chút bất ngờ.
Tưởng Việt hai tay ôm ngực, giọng điệu nguy hiểm: “Em sẽ không quên đã đồng ý với tôi cái gì đấy chứ?”
“Cái gì?”
“Em đã nói đồng ý cho tôi theo đuổi em.”
Tôi: “...”
“Tôi cũng không có sở thích tùy tiện đùa giỡn, tôi nghiêm túc, Chu Nhiễm.” Một câu nói chặn đường lui của tôi.
Cuối cùng tôi vẫn ngồi ở ghế lái phụ.
Qua một đoạn thời gian tĩnh dưỡng, khí sắc của mẹ tôi so với trước tốt hơn nhiều, tôi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Việt, lại tới rồi à.” Mẹ tôi mặt mày hớn hở kéo Tưởng Việt nói.
Nhìn dáng vẻ quen thuộc kia thì không phải là lần đầu tiên tới. Cho nên mấy ngày nay Tưởng Việt chạy tới lấy lòng người nhà tôi?
9
Ngay từ đầu tôi quả thật không để ý đến lời nói của Tưởng Việt, cho đến khi cậu ấy bắt đầu mỗi ngày cùng tôi đi học. Bên trái một ly trà sữa, bên phải một bó hoa tươi, mỗi ngày làm tài xế riêng của tôi.
Mọi người ngạc nhiên há hốc cả miệng nhưng Tưởng Việt không thèm để ý. Tôi cũng không ghét tiếp xúc với Tưởng Việt, thậm chí còn vui mừng vì điều này.
Tôi cũng muốn biết, nếu như tôi không hề cố chấp với nam chính thì kết thúc của tôi sẽ như thế nào.
[Hôm nay không cần đón tôi, Lâm Duyệt tới tìm tôi.]
Nhắn tin cho Tưởng Việt xong, liền thấy Lâm Duyệt đang dùng ánh mắt chế nhạo nhìn tôi: “Thiếu gia nhỏ nhà họ Tưởng, không tệ.”
Tôi cong cong khóe miệng: “Quả thật không tệ.”
Hai chúng tôi liếc nhau, cùng cười ha hả.
“Nói thật, tôi trước kia thật sự cảm thấy Lương Dư là người tốt, nhưng không ngờ tôi tung hoành tình trường nhiều năm như vậy mà vẫn bị lừa.” Lâm Duyệt đã uống không ít rượu, nói chuyện có chút mơ hồ.
Nhắc tới Lương Dư, tôi nhấp nhẹ một ngụm rượu, từ chối cho ý kiến. Hình như đã lâu không nghe thấy cái tên này. Lần này nhắc tới, nội tâm cũng d.a.o động không quá lớn.
Trước đó vài ngày, sau khi tôi trả lại đồ đạc, Lương Dư nổi điên truy vấn: “Từ nay về sau em muốn vạch rõ ranh giới với anh sao? Chu Nhiễm, chúng ta không nên như vậy.”
Vậy chúng ta nên như thế nào? Những lời này tôi không hỏi ra miệng, bởi vì đáp án đã không còn quan trọng.
Lương Dư đã từng đáp ứng tôi rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện đó thật sự đã quá lâu rồi.