Cách xa đến mấy - 4
Cập nhật lúc: 2024-09-12 06:27:25
Lượt xem: 2,239
6
Tôi vội vã chạy tới bệnh viện, cha tôi đang lo lắng chờ ở ngoài cửa phòng phẫu thuật.
“Mẹ thế nào rồi?”
Cha xoa xoa đầu tôi: “Vẫn đang cấp cứu, sẽ không sao đâu.”
Tôi cố gắng để điều hòa nhịp thở. Sau đó mới nghe cha nói lúc mẹ ở bên ngoài đột nhiên phát bệnh tim hôn mê, may mắn là bên cạnh vừa hay có người nhìn thấy, kịp thời đưa đến bệnh viện.
Tôi nhìn người tốt bụng trước mắt, có chút bất ngờ.
Người này chính là thiếu gia nhỏ kiêu ngạo khó thuần của nhà họ Tưởng, Tưởng Việt, cũng là người đánh nhau với Lương Dư nhiều nhất.
Khi còn bé Tưởng Việt rất thích trêu chọc tôi. Nhìn dáng vẻ tức giận của tôi, cậu ấy liền cười đến đặc biệt vui vẻ. Lương Dư thấy tôi bị bắt nạt, luôn muốn đánh một trận với Tưởng Việt. Thật ra thì miệng cậu ấy hơi hỗn một chút, nhưng mấy người chúng tôi quan hệ vẫn là rất tốt.
Cãi nhau ầm ĩ nhiều năm, mãi đến sau trung học, Tưởng Việt không nói tiếng nào ra nước ngoài. Lúc ra đi, ngay cả một lời tạm biệt cũng không có, thậm chí ngay cả phương thức liên lạc cũng thay đổi. Giống như đang cố ý kéo dài khoảng cách.
Tôi còn nhớ rõ đoạn thời gian đó mình cũng cảm thấy buồn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Lương Dư nhìn thấy bộ dạng này của tôi, tức giận tuyên bố chỉ cần Tưởng Việt trở về sẽ đánh cậu ấy một trận.
Đợi đến khi đèn trong phòng phẫu thuật tắt, trời đã tờ mờ sáng. Cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời, mẹ cũng không có gì đáng ngại, chỉ là cần nghỉ ngơi hồi sức. Tôi và cha cuối cùng cũng thả lỏng trái tim treo lơ lửng.
“Lần này nhờ có Tiểu Việt. Nhiễm Nhiễm, giúp cha cảm ơn cậu ấy thật tốt nhé.”
Cha tôi ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ, tôi đưa Tưởng Việt đi ăn cơm.
“Sao cậu lại nhớ tới chuyện quay về?” Trên đường đi tôi ngẫu nhiên đặt vấn đề.
Tưởng Việt đút tay vào túi, tựa như nghe được câu hỏi gì buồn cười, nghiền ngẫm nhếch khóe miệng: “Muốn về thì về, không cần lý do.”
Người trước mặt tôi có một đôi mắt hẹp dài, đen và sâu, tính xâm lược rất mạnh. Chỉ là cười rộ lên, giống như tuyết mùa đông tan rã.
Tôi nghe vậy thì sửng sốt, sau khi phản ứng lại cũng nhếch khóe miệng.
Đúng vậy, cần lý do gì, muốn làm gì thì làm thôi.
Nghiêm túc mà nói, tôi đã là người sống hai đời, vậy mà còn không thông suốt bằng người trước mắt nhỏ hơn tôi một tuổi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cach-xa-den-may/4.html.]
Tôi dẫn Tưởng Việt đến nhà hàng thường ngày ăn cơm ôn chuyện, không ngờ vừa đi tới cửa đã gặp Lương Dư. Tay hắn còn nắm tay Hà Vận.
Tôi nhìn thấy bàn tay hắn giật giật, như muốn buông ra, cuối cùng vẫn nắm thật chặt.
“Quên đi, đổi chỗ khác đi.” Tôi nhỏ giọng nói với Tưởng Việt.
Nhà hàng này không phải cao cấp, nhưng hương vị ngon. Hơn nữa cách trường học không xa lắm, trước đây tôi và Lương Dư thường xuyên tới đây ăn cơm.
Tưởng Việt liếc mắt nhìn mấy người chúng tôi một vòng, nhíu mày, khẽ gật đầu.
Tôi hơi bất ngờ, Tưởng Việt là người thích tham gia náo nhiệt nhất. Gặp phải loại chuyện này, trước kia hắn nhất định sẽ ở lại, thậm chí không ngại thêm một mồi lửa nữa. Xem ra mấy năm nay ở nước ngoài, đã ổn trọng hơn nhiều.
Tôi dẫn Tưởng Việt quay đầu định đi, Lương Dư lại ngăn chúng tôi lại. Ánh mắt hắn đối diện Tưởng Việt: “Cậu trở về lúc nào, sao hai người lại ở bên nhau?”
Lời này nghe được tôi nhịn không được nhíu mày. Quả nhiên Hà Vận bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.
“Mới trở về hai ngày.” Ngữ khí Tưởng Việt thoải mái: “Bị người nhà ép trở về cưới vợ.”
Tôi không nhịn được liếc mắt. Hóa ra cái tên Tưởng Việt lưu manh này, bừa bãi nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn phải nghe lời người nhà.
Cậu ấy khẽ cười một tiếng, nói với Lương Dư: “Đều là bạn cũ, đến lúc đó đến uống rượu.”
7
Tôi trở lại trường và đi tìm giáo viên với tất cả bảng điểm của mình.
Thế giới này quả thật có rất nhiều chỗ không hợp lý, nhất là đối với nhân vật của tôi, có ác ý rất sâu. Tôi có chút bất lực, nhưng cũng không muốn cứ như vậy ngồi chờ chết.
Những bạn học cãi nhau dữ dội cũng không biết chân tướng như thế nào, bọn họ chỉ đơn thuần là muốn phát tiết cảm xúc hoặc là hóng chuyện. Trong mắt phần lớn mọi người, nhà tôi có tiền, tôi hưởng thụ cuộc sống tốt, đây vốn là chuyện không công bằng. Cho nên bọn họ muốn kéo tôi xuống, muốn thấy tôi ngã.
Nhưng tôi cũng không phải là loại con nhà giàu chỉ biết ăn uống vui chơi. Hay nói cách khác, phần lớn con nhà giàu cũng không phải là bao cỏ. Ngược lại, những người sinh ra trong gia đình như chúng tôi sẽ chú trọng những thứ này hơn, học được nhiều thứ hơn.
Cuối cùng tôi xin rút khỏi cuộc trao đổi sinh viên.
Nhìn biểu tình muốn nói lại thôi của thầy hướng dẫn, tôi không nói gì, xoay người rời đi. Tôi chỉ là có chút may mắn, cũng may những chuyện này người nhà tôi cũng không biết.
Thật ra tôi vốn cũng không phải nghĩ nhiều, chỉ là lúc ấy đã xảy ra chuyện từ hôn, cho dù tôi đã sớm dự liệu được sẽ có kết cục này, trong lòng vẫn là đau khổ, vừa hay muốn dùng chuyện trao đổi sinh viên để trốn tránh mà thôi.
Hiện tại mẹ tôi đang cần người chăm sóc, tôi cũng không thể chỉ lo cho mình. Quan trọng hơn là, đây có lẽ là cốt truyện cảnh cáo tôi. Nếu tôi muốn thoát khỏi nội dung câu chuyện, sẽ có các chuyện bất ngờ xảy đến khiến tôi không có cách nào rời đi.