Cái giá của sự vô ơn - 10
Cập nhật lúc: 2024-08-23 19:35:58
Lượt xem: 315
Tôi căm hận siết chặt nắm tay.
Nó không phải bốc đồng, nó biết rõ mọi thứ, và nó hoàn toàn không sợ sự thật bị bại lộ.
Nhưng lần này, Nhược Nhược à, cháu đã tính sai rồi!
Trong phiên tòa, Nhu Nhược không hề do dự mà thừa nhận tất cả những hành vi mà nó đã làm.
Nhu Nhược cười cợt, không hề tỏ ra hối hận hay sợ hãi.
Thậm chí còn hỏi thẩm phán, liệu việc thành thật khai báo có thể giúp nó miễn luôn cả việc giáo dục tư tưởng hay không.
Nhưng đến khi nghe tuyên án, nụ cười trên gương mặt Nhu Nhược từ từ đông cứng lại, cuối cùng bị thay thế bằng sự sợ hãi.
"Bị cáo Nhu Nhược, phạm tội trộm cắp và cố ý g.i.ế.c người. Bị cáo chưa đủ 18 tuổi, nhưng đã đủ 16 tuổi, số tiền trộm cắp rất lớn, hành vi mưu sát có tình tiết ác độc, bị tuyên án 8 năm tù giam."
Nhu Nhược nghẹn ngào kêu lên như không thể tin nổi.
"Có phải tuyên án nhầm không, tôi là trẻ vị thành niên cơ mà! Tôi có Luật Bảo vệ Trẻ vị thành niên bảo kê! Tôi không phục, tôi yêu cầu xét xử lại! Tôi không g.i.ế.c người, rõ ràng bà ấy vẫn còn sống mà! Tiền tôi cướp cũng chưa tiêu đồng nào!"
"Trật tự!"
Giọng nói uy nghiêm của thẩm phán khiến mọi người phải im lặng.
Nhu Nhược không dám hét nữa mà chỉ biết khóc thút thít.
Bản án của bốn người kia được tuyên bố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cai-gia-cua-su-vo-on/10.html.]
Cho đến khi cảnh sát áp giải Nhu Nhược ra ngoài, nó mới vùng vẫy khóc lóc.
"Dì ơi, con sai rồi, con thực sự biết lỗi rồi! Dì tha cho con được không! Dì ơi, từ nhỏ bố mẹ đã không quan tâm đến con, con đã đáng thương như vậy rồi, dì đừng truy cứu nữa được không! "
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Nhu Nhược vừa khóc vừa van xin nhưng tôi vẫn thờ ơ.
Cuối cùng, nó tức giận hét lên.
"Bà nhặt tôi về nhà chỉ để làm màu thôi đúng không? Chồng bà còn bỏ bà thì chứng tỏ bà là một người phụ nữ đáng ghét! Nhiều tiền như vậy, cho tôi tiêu một chút thì có sao? Tôi có ảnh khỏa thân của con khốn Lâm Lâm, nếu bà không tha cho tôi, tôi sẽ phát tán khắp nơi! Đồ khốn, hai mẹ con bà là đồ khốn, tôi sẽ không tha cho các người!"
Tiếng hét dần xa, chỉ còn tiếng khóc vang vọng trong hành lang.
11
Cuối cùng, tôi vẫn bán căn nhà và đưa Lâm Lâm đến một thành phố khác để sống.
Nơi này có quá nhiều ký ức không tốt đối với con bé, tôi không muốn để những điều đó tiếp tục ảnh hưởng đến con được.
Thành phố mới nơi chúng tôi định cư có khí hậu quanh năm như mùa xuân, tôi đã đón bố mẹ từ nước ngoài về để chăm sóc hai người già.
Lâm Lâm vào trường mới, thành tích học tập dần được cải thiện và con bé cũng kết bạn được với những người bạn mới.
Con gái tôi lại trở về với hình ảnh một đứa trẻ vui vẻ, hoạt bát như trước kia.
Lâm Lâm đã thi đỗ vào trường trung học phổ thông trọng điểm, sau đó con bé được tuyển thẳng vào một trường đại học top đầu và có bạn trai cùng trường.
Dù chuyện đó đã để lại cho Lâm Lâm một vết sẹo không thể xóa bỏ, nhưng sẹo nào mà chẳng mờ đi, cuối cùng chỉ còn lại một dấu vết nhỏ mà thôi.