Cẩm Đường - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-26 09:48:24
Lượt xem: 895
Bởi vì hoàng hậu là người khởi xướng nên đã bị hắn trừng phạt. Tước quyền quản lý lục cung của Hoàng hậu, để nàng chịu quản thúc ở cung Vị Ương dưỡng bệnh, cũng coi như là trả thù thay ta.
"Đợi khi thân thể nàng khá hơn, trẫm sẽ phong nàng làm Quý phi. Đừng làm ầm ĩ nữa, có được không?"
Làm ầm ĩ sao?
Sau khi t.h.i t.h.ể của Lý Trinh Nhi bị phát hiện, ta đã mang trâm cài tóc có dính m.á.u của nàng ta làm lễ vật dâng lên Hoàng hậu, gửi đến cung Vị Ương. Nghe nói trâm cài còn mang theo mùi xác chết, Hoàng hậu đã nôn mửa cả ngày trời.
Khi chuyện đến tai Thẩm Xung, hắn đã đến dỗ dành ta.
Ta không trả lời, đứng bất động cắt gãy một cành mai, vang lên một tiếng “rắc”.
"Nếu thiếp nhất quyết bắt nàng phải đền mạng thì sao!"
"Mạnh Cẩm!"
Hắn đang nhắc nhở ta rằng, ta là Mạnh Cẩm, là loại người vô dụng không tìm được lối thoát trong Hầu phủ.
Tất cả những gì ta có bây giờ đều là hắn cho ta. Ta nên ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho người ta nắn bóp. Tháng ba, tiết trời vào xuân nhưng ta lại cảm thấy có chút lạnh.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Vân Đường cũng c.h.ế.t trong tay nàng ta sao? Ngài cũng bảo vệ nàng ta hệt như vậy có phải không?”
Một câu nói thẳng thừng đã khiến Thẩm Xung nghẹt thở.
"Hôm nay trẫm có việc quan trọng, ngày mai sẽ đến thăm nàng."
Nhắc đến Vân Đường thì hắn lại muốn né tránh. Bởi vì hắn cảm thấy áy náy, bởi vì hắn cảm thấy bất an, bởi vì hắn không dám đối mặt.
"Họ nói chính nàng ta đã ép Vân Đường vào chỗ chết.”
Bóng lưng Thẩm Xung cứng lại, ánh mắt hung ác ghim chặt vào gương mặt ta.
Nhưng ta không hề sợ hãi: "Chết một người vẫn chưa đủ, còn muốn c.h.ế.t thêm một người như thiếp nữa sao?"
"Hay là nói, ngài chưa bao giờ yêu nàng, cũng chưa bao giờ động tâm vì thiếp!"
"Vô lễ!"
Đây là lần đầu tiên hắn tức giận như vậy, không tiếc cho ta một cái tát. "Trẫm đã quá nuông chiều ngươi, đến mức ngươi không biết trời cao đất dày là gì. Ngươi nghĩ ngươi là ai, chỉ là thú vui của trẫm mà thôi. Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ở trong cung dưỡng bệnh, không được đi đâu hết."
Hắn thích ta phóng khoáng kiêu ngạo, rồi lại hận ta không biết nghe lời.
Giống hệt với Vân Đường năm ấy, hắn yêu Vân Đường không màng bất cứ giá nào trả giá vì hắn.
Nhưng lại cảm thấy đôi tay nàng dính máu, cảm thấy nàng quá mức tàn nhẫn.
Hắn yêu thích sự đoan trang của Chu Huân, sự dễ thương của Vạn Quỳnh, và sự ngoan ngoãn của Tống Trinh Nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cam-duong/chuong-12.html.]
Với những điều ấy, hắn đã ngàn vạn lần làm tổn thương trái tim của Vân Đường.
Thực ra, trước giờ hắn chỉ yêu chính mình.
Ta ném kéo xuống, nhìn bóng lưng lạnh lùng của Thẩm Xung, âm thầm suy ngẫm.
"Ta đã một lần đưa đao cho ngài, cho ngài cơ hội đền bù, là do ngài không muốn. Sau này, ngài không thể trách ta."
..................................................
Ta bị bỏ lại ở cung Quan Sư, đã nhiều ngày trôi qua cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Xung.
Mọi người đều nói, Như Phi quá kiêu ngạo, chọc giận Hoàng hậu, giờ thì hay rồi, thất sủng là chuyện không phải bàn cãi. Như Phi thất sủng, Hoàng hậu sinh bệnh, người vui mừng nhất chính là Thần Phi.
Nàng được cầm quyền quản lý lục cung, nhi tử của nàng cầm trong tay chứng cứ tham ô nhận hối lộ của Tam hoàng tử, đứng ở trên triều hăng hái hùng hồn không ai bằng.
Tam hoàng tử liên tiếp bị các quan đại thần tố cáo, khiến Thẩm Xung thất vọng tột cùng. Cuối cùng, hắn đã tước đi thực quyền của Tam hoàng tử, ra lệnh cho hắn ta dưỡng bệnh cho tốt.
Chu Huân nghe tin đã ho ra một ngụm máu, lấy lý do đau ốm bệnh tật xin được gặp Thẩm Xung.
Hôm đó, ta đã thả một chiếc diều trong sân viện.
Đại bàng bay lượn, sống động như thật, tựa như đang bay lượn trên không trung.
Thẩm Xung nghỉ chân ở bên ngoài cung Vị Ương đã ngắm nhìn rất lâu. Khi vào trong cung lập tức ầm ĩ một trận với Hoàng hậu.
Đại bàng chính là quà sinh nhật mà đệ đệ ta từng b.ắ.n hạ sau đó tặng cho Thẩm Xung.
Hắn nhớ đến đệ đệ của ta, cũng nhớ đến những lời mà đệ đệ đã nói: "Tỷ tỷ không có gì cả, chỉ có ngài và ta thôi. Tỷ ấy có thể vì chúng ta mà liều mạng, chúng ta cũng phải dùng mạng để bảo vệ tỷ ấy."
Đệ đệ đã làm được rồi, còn hắn thì không.
Ấy là nỗi dằn vặt tự sâu kín trong lòng hắn, mà Hoàng hậu đúng lúc lại rắc muối lên miệng vết thương của hắn, đương nhiên cũng không thể cứu được nhi tử quý báu của bọn hắn rồi.
Hầu phủ bị thế gia xa lánh, lại thấy ta thất thế liền nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Hầu gia đã phái người truyền tin đến cho ta, trong mệnh lệnh ẩn chứa sự thương hại.
"Mau chóng nhận tổ quy tông, vi phụ đưa cô nương thuộc nhánh phụ trong gia tộc tiến cung thay ngươi nhằm củng cố ân sủng."
"Đứa trẻ sinh ra sẽ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của ngươi, sau này ngươi cũng có chỗ để cậy nhờ.”
"Chỉ có nắm chắc ân sủng của Hoàng thượng, về sau ngươi và Mạnh gia mới có được tương lai tốt hơn."
Châu chấu sau mùa thu còn dám nhảy nhót thế à.
Nếu đã tự chạy đến trước mặt ta tìm đường ch.ết, vậy ta sẽ gắng hết sức thành toàn cho bọn họ.
Mắt thấy Hoàng hậu và Thần phi hoàn toàn đối địch, ta cũng không cần tốn nhiều sức lực làm gì.
Vì vậy, bức thư đó đã rơi xuống bàn của Thẩm Xung.