Cẩm Đường - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-26 09:50:48
Lượt xem: 828
Có Hoàng đế nào lại muốn chuyện giường chiếu và dòng dõi của mình đều bị các đại thần chi phối? Nhất là khi sủng phi của hắn một ngày thất sủng, đã chơ vơ đến mức bị người ta khinh thường.
Chỉ trong một đêm, Mạnh gia đã bị cuốn vào vụ mưu phản của tiền triều, bị tịch thu tài sản và lưu đày chỉ trong chớp mắt.
Nhìn xem, nếu Hoàng đế muốn ra tay giúp ngươi, chỉ cần một cái vẫy tay là xong rồi.
Chỉ là hắn muốn hay không mà thôi.
Thẩm Xung lại nhớ đến ta, kẻ cô độc đáng thương không nơi nương tựa. Sau khi lạnh nhạt với ta một tháng, hắn lại đến thăm ta.
"Đã nhân được bài học kia rồi thì phải học cách ngoan ngoãn hơn đi.”
Dao của ta đã bị thu lại, chỉ có thể cạy cạy móng tay: "Không phải ngài nói thích tính cách kiêu ngạo khó thuần của ta sao?”
Hắn thấy ta vẫn có thể đấu khẩu với hắn, cơn giận lập tức tiêu tán.
"Trong cung không phải là nơi đánh đ.ấ.m g.i.ế.c chóc."
“Có rất nhiều cách để bảo vệ chính mình, trẫm sẽ cho nàng, nhưng nàng phải ngoan ngoãn.”
Ta bĩu môi: “Trừ phi, bồi thường cho ta một đứa bé.”
“Cái này thì có gì khó. Ở bên cạnh Thái hậu có sẵn một đứa bé rồi.”
Hoàng tử bệnh tật gầy gò như mèo nhỏ bị kéo đến trước mặt ta. Đứa bé nhút nhát sợ sệt chỉ biết trốn sau lưng người khác, không có vẻ gì là của một Hoàng tử.
Ma ma liên tục xin lỗi: “Xin nương nương thứ tội, Tứ hoàng tử sức khỏe không tốt, hơi nhút nhát một chút.”
Đứa trẻ này từ khi ra đời đã mất mẫu thân, vẫn luôn được nuôi ở bên cạnh Thái hậu, mà Thái hậu lại không thường ở trong cung, nên đành rơi vào tay của Chu Huân. Mười tháng thì có đến tám tháng là ở trong tình trạng ốm đau bệnh tật. Nhưng rốt cuộc thì vẫn còn sống.
Cuối cùng lại rơi vào tay ta.
Ta mỉm cười đứng dậy, trên mặt là sự dịu dàng chưa từng có.
“Lại đây, lại đây, để ta xem xem nhi tử của ta trông như thế nào.”
Sinh con cho Thẩm Xung ư?
Thân thể của Mạnh Cẩm không phù hợp. Mà ta cũng không ngu ngốc đến mức giao điểm yếu của mình cho hắn. Huống hồ, ta không chờ đợi được nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cam-duong/chuong-13.html.]
Có sẵn người, vừa hay đúng lúc.
Sau lưng không có gia tộc chống lưng, ta chỉ có mỗi Thẩm Xung mà thôi, mà hắn cũng không đề phòng ta.
Con cái mà ta nhận được đương nhiên phải có thầy giỏi dạy dỗ, muốn nơi ở tốt bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
Ngay cả thời điểm Thẩm Xung thường xuyên bầu bạn ở bên cạnh ta, cũng sẽ chơi cờ, vẽ tranh cùng với Thẩm Dục Nhiên, thỉnh thoảng còn cùng nhau trồng đủ các loại hoa cho ta.
Nhìn thấy ta càng được sủng ái, nhi tử của ta ngày càng bộc lộ rõ tài năng, Thần Phi đã lập tức đứng ngồi không yên.
Nhị hoàng tử càng ngày càng gần gũi với các đại thần, thậm chí có ý định đuổi cùng g.i.ế.c tận Tam hoàng tử. Lại đứng trong tối xúi giục quan lại, bức ép Thẩm Xung lập Thái tử.
Hoàng đế đang ở độ tuổi sung sức lại bị nhi tử ép phải lập Thái tử sớm, rõ ràng đã phạm phải điều kiêng kỵ của đấng quân vương. Hắn cố tình cắn lấy những chuyện vặt vãnh không đáng để kiện cáo con cái của ta.
Thần Phi trăm phương ngàn kế mưu tính vì con cái của mình, nhưng chỉ thiếu một bước cuối nữa đã buộc phải dừng lại.
Nhị hoàng tử kết bè kết phái, hãm hại huynh đệ, tâm địa độc ác, bị đày đến đất phong, không có lệnh không được phép hồi Kinh.
Tất cả bắt đầu từ việc ta xúi giục Thần Phi để Nhị hoàng tử lộ diện, đó là kết cục đã được định sẵn.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cây đổ bầy khỉ tan tác, những đại thần chỉ biết mưu cầu lợi ích, ngửi thấy mùi liền đến tìm ta nịnh bợ. Ta không thèm để ý đến bất kỳ ai. Chỉ khi dùng trà cùng các phu nhân của đại thần, ta vô tình nhắc đến phủ Dũng Nghị Hầu ngày xưa.
“Có lẽ con gái của bà ấy phúc phận mỏng manh nên duyên phận với Hầu phủ coi như chấm dứt rồi.”
Dựa vào những gì ta đã làm ở Hầu phủ trước khi vào cung, rất nhanh đã có người đoán ra ý tứ sâu xa.
Công tử Mạnh gia không chịu nổi cảnh lưu đày nên đã nhảy xuống sông tự vẫn, xác c.h.ế.t cho cá ăn, chỉ tìm lại được một bộ xương người.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Mạnh lão gia không chịu nổi, một cú ngã đã khiến ông ấy nằm liệt giường không gượng dậy nổi. Mạnh phu nhân giờ đây giống như một người hầu già, bận rộn ngày đêm mà vẫn không đổi được một bữa cơm no.
Người cô đơn, không thấy được tận cùng của biển khổ, thực sự bi thảm đến cùng cực. Bọn họ cũng nhớ ra mình còn có một nữ nhi, mang theo sự hối hận hỏi thăm từ miệng của những người khác.
Người khác cười lạnh đáp lại: “Sủng Phi của bệ hạ, đó là điều mà bà có thể hỏi sao. Hãy sớm từ bỏ tâm tư muốn bám víu để trèo cao kia đi.”
Ta đang phơi thịt khô, thịt khô thơm ngon vô cùng, con trai hỏi ta: “Mẫu phi có còn đau không?”
Ta sờ sờ ngực: “Không đau nữa.”
Mạnh Cẩm nàng đã không còn đau nữa rồi. Người đau lại là Vân Đường.