Cẩm Đường - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-26 09:54:26
Lượt xem: 900
Thần Phi hoảng sợ, gương mặt trước đây luôn treo nụ cười nhu hoà giờ đây tràn ngập sợ hãi: “Thật quá đáng, người mà các ngươi nên bắt là Như phi, sao lại bắt bản cung!”
Hoàng hậu cũng không rõ nguyên do: “Hoàng thượng, đây là làm sao!”
Thẩm Xung nhìn xuống đám người các nàng, giống như đang xem hài kịch: “Thần Phi vừa mới nói những bức thư đó là do nha hoàn của Trinh Tần đưa đến tay nàng trước khi tự vẫn, chữ viết giống hệt với chữ của Như Phi. Dựa vào những chữ viết kia, nàng đã biến Như phi trở thành loạn thần tặc tử. Nhưng Thần Phi không biết, những năm ấy Như phi đã bị thất lạc với Hầu phủ, căn bản không biết chữ, làm sao có thể viết ra những chữ kia được?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Hoàng hậu vội vàng bổ sung: “Chữ viết và tranh của Như phi đều đã bị lộ ra ngoài, sao có thể nói nàng ta không biết chữ? Chẳng lẽ Bệ hạ lại bị nàng ta lừa gạt?”
Lần đầu tiên Thẩm Xung lộ ra vẻ mặt chán ghét đối với Chu Huân.
“Bởi vì, đó là bút tích của trẫm.”
Bọn họ như bị sét đánh, đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Ta chỉ cười giải thích: “Bệ hạ xót thương ta, biết ta viết chữ khó khăn, dạy cũng dạy không được, mang cũng mang không nổi. Sợ ta không có chút kiến thức nào sẽ bị người khác cười nhạo, nên thường dùng tay trái viết một số bài thơ, để ta lấy đó mà học tập. Người khác không biết, nhưng Thần Phi thường xuyên ra vào cung Quan Sư tiện tay lấy đi hai bản nháp cũng không tính là gì.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chỉ có điều nàng không biết, những chữ đó không phải của ta. Vậy những bức thư này đương nhiên cũng không phải do chính tay ta viết.”
Một tháng trước, lúc Thẩm Xung đang viết chữ, đã tiện tay ném đi hai bản nháp. Ngày đó, chỉ có Thần Phi đến tìm ta uống một chén trà. Lúc đó ta cười nói, có lẽ Thần phi và Bệ hạ tâm linh tương thông, thích Bệ hạ liền thích cả bút tích của Bệ hạ. Khi ấy Thẩm Xung còn trêu chọc ta ăn giấm chua của người khác.
Thần phi hoảng sợ tột độ, dù có kêu oan thế nào cũng không thể thay đổi kết cục bị đẩy vào lãnh cung. Hoàng hậu ngã quỵ trên mặt đất, cũng tự biết mình đã đi vào ngõ cụt.
Thẩm Xung nắm tay ta, lướt qua mọi người trở về cung Quan Sư. Ngay cả hoàng hậu đứng ở phía sau hắn cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái.
“Trẫm sai rồi, không nên đối xử với nàng ta quá nhân từ.”
Hắn ôm ta vào trong lòng, thân thể hơi run rẩy. Ta biết hắn đang nghĩ đến điều gì.
Cái c.h.ế.t của Vân Đường ngày hôm ấy, mọi người đều giữ kín như bưng, chỉ để lại một câu nhảy xuống hồ ở cung Vị Ương mà chết.
Vân Đường sợ nước, rất sợ nước.
Nếu không phải bị bọn họ ép buộc, chắc chắn nàng không bao giờ nhảy xuống hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cam-duong/chuong-15.html.]
Nhưng hắn không biết, điều đáng sợ hơn cả cái c.h.ế.t chính là sâu dưới bảy tầng địa lao, ta chịu đựng tới tầng thứ năm mới trút hơi thở cuối cùng.
Suốt cả quá trình, đệ đệ của ta đều bị ép buộc chứng kiến ta bị lột da rút gân.
Nỗi đau đã khắc sâu vào tiềm thức lại một lần nữa dâng lên, nhưng hắn cũng chỉ tìm kiếm sự an ủi từ ta mà thôi.
“Hôm nay không phải là ngài đã bảo vệ ta rồi hay sao. Như vậy là tốt rồi.”
Hắn ôm ta càng lúc càng chặt. Hắn có thể bảo vệ ta, nhưng hắn không bảo vệ được Vân Đường.
Hắn đau đến thấu tận tim gan, trong lòng tràn đầy day dứt. Nhưng hắn không vì nàng mà truy cứu tới cùng, không lấy lại được trong sạch cho nàng.
Rốt cuộc thì ta lại thất vọng một lần nữa. Từ đầu đến cuối đều là ta tự bảo vệ chính mình. Bức thư trên tay của Thần phi là thật, ta đã cố tình để lại lỗ hổng.
Bắt chước bút tích của Thẩm Xung, việc này Mạnh Cẩm không làm được. Nhưng Vân Đường nàng sẽ làm được thôi.
...............................................
Sau khi Thần Phi rớt đài, Nhị Hoàng tử lập tức bị đưa tới đất phong, bị đoạt lại tất cả, muốn tạo dựng cơ nghiệp cũng khó lòng mà làm nổi.
Tam Hoàng tử mất đi chỗ dựa là Chu gia, Hoàng hậu bệnh nặng cũng không trợ giúp gì được cho hắn, hắn chỉ có thể cụp đuôi lại mà học cách làm người cho thật tốt.
Ta thân là Quý phi, lại trở thành người đắc ý nhất lục cung. Thừa dịp nghỉ ngơi, ta tới thăm Thần phi một chuyến. Nàng tóc tai rối bời ngồi ở phía trước hành lang, vừa nhìn thấy ta thì ánh mắt lộ vẻ hung ác. Ta nắm chặt cằm nàng.
"Ta sẽ không g.i.ế.c ngươi, ngươi đừng sợ. Bởi vì, ta muốn để ngươi mỗi ngày đều nhớ thương con cái đang ở đất phong, từng giây từng phút đều nơm nớp lo sợ không biết khi nào thì hắn sẽ c.h.ế.t ở trong tay ta.”
Cũng giống như đệ đệ của ta, c.h.ế.t không toàn thây.
Con người có điểm yếu thật đáng sợ, loại người độc ác tàn nhẫn như Thần phi lúc này lại quỳ dưới đất không ngừng dập đầu nhận lỗi.
"Ngươi cũng đừng nghĩ đến tự sát, vừa c.h.ế.t một cái ta sẽ lập tức đưa con trai của ngươi đến bên ngươi. Ngươi biết đó, ta nhất định sẽ không để nó c.h.ế.t quá dễ dàng."
Nàng ta khóc lóc vật vã, điên cuồng cầu xin. Nhưng ta không quay đầu lại, mang theo nụ cười độc ác hài lòng rời đi. Hãy để nỗi lo lắng sợ hãi như lưỡi d.a.o ngày ngày cắt xé nàng, khiến nàng sống không bằng chết.
Có vẻ như ta đã thắng, nhưng thực ra vẫn chưa.