Cẩm Đường - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-26 09:56:49
Lượt xem: 829
Khi dẫn Tứ hoàng tử đi thăm Thái hậu, bà ấy nắm chuỗi tràng hạt thở dài: "Ai gia đã làm như những gì đã hứa hẹn, còn lời hứa của ngươi với ta khi nào sẽ thực hiện đây.”
Ta có thể đi đến ngày hôm nay, từng bước thuận lợi, không thể thiếu sự giúp đỡ âm thầm của Thái hậu. Ngay cả linh hồn tan vỡ của Mạnh Cẩm, cũng là bà ấy cầu xin trụ trì chùa Hộ Quốc giúp ta hợp lại.
Ta không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, lập tức đưa một bức thư đến trước mặt Thái hậu: "Lần cuối cùng này, xin Thái hậu giúp đỡ!"
Trên đường về cung, Tứ hoàng tử hỏi ta: "Mẫu phi muốn nhi tử, trong cung có rất nhiều, tại sao lại chọn người vô dụng như con?”
Ánh mặt trời chói chang làm mắt ta cay xè, ta cố nén nghẹn ngào nói: "Bởi vì ta có duyên với con."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhưng đứa bé không biết, vốn dĩ hài cốt của ta bị nhấn chìm ở hồ Vị Ương, là mẹ của thằng bé, người mà Thái hậu đã nhét vào vương phủ, cũng là thị thiếp luôn đối đầu với ta, đã lén lút tráo đổi hài cốt của ta mang ra bên ngoài.
Nàng chôn ta ở ngoài nghĩa địa hoang, bên cạnh trồng một cây đào làm dấu hiệu.
"Nếu hắn không màng tất cả để báo thù cho cô, ta sẽ dẫn hắn đến tìm cô. Có cây đào này làm chứng!"
Nhưng Thẩm Xung vì quyền lực, vì vị trí Thái tử vừa mới về tay, vì không muốn hậu viện gặp rắc rối nên đã ém nhẹm cái c.h.ế.t của ta cùng nỗi oan khuất của cả Vân gia ta. Không có người tới tìm ta, ta đã sớm biết bản thân bị hắn vứt bỏ rồi.
"Quý phi, lại đây, trẫm đã vẽ cho nàng một bức tranh, nàng xem thử đi!"
Ánh mắt của Thẩm Xung ẩn chứa tình, đưa tay về phía ta, ta mỉm cười nắm lấy.
Người trong tranh mặt như hoa đào, như cười lại như không, mang theo vài phần kiêu ngạo lạnh đến thấu xương.
Là ta, nhưng cũng không phải ta.
"Trẫm chỉ có nàng, nàng nhất định phải ở bên trẫm đến khi bạc đầu.”
Hoàng hôn như lửa cháy, phản chiếu trong ánh mắt hắn tựa ánh nến bập bùng. Hắn có vẻ rất chân thành, nên ta cũng đáp lại bằng tấm chân tình.
"Được!"
Nhưng chỉ chưa đầy nửa tháng, quốc sư khẳng định ta là yêu ma tà đạo, nhập vào cơ thể của Mạnh Cẩm. Hắn lại không chút do dự núp sau lưng quốc sư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cam-duong/chuong-17.html.]
.................................................
"Dù có phải là sự thật hay không, để quốc sư đi một vòng khắc rõ.”
"Trẫm an tâm, ngươi cũng an tâm."
Hoàng hậu bệnh tật lâu ngày không dậy nổi cũng đứng bên cạnh Thẩm Xung, nhìn ta bằng ánh mắt u ám. Dùng khẩu ngữ mà chỉ hai chúng ta hiểu, ra hiệu cho ta:
"Ngươi lại phải c.h.ế.t trong tay ta một lần nữa.”
Tên gọi là Quốc sư này, mười lăm năm trước đã đặt định hồn châu lên xương cốt của ta, mười lăm năm sau lại được mời đến để huỷ diệt ta một lần nữa. Nhưng Chu Huân à, làm người không thể ngã ở cùng một chỗ đến hai lần đâu.
Ta mang theo nụ cười nhạt, gật đầu với Thẩm Xung: "Đúng vậy, cứ như vậy mà làm, chúng ta đều sẽ an tâm."
Phù chú của quốc sư dán lên người ta, ngũ vị chân hỏa từ mặt đi qua, khiến ta nóng rát đến đau đớn. Ta vẫn nở nụ cười nhìn về phía Thẩm Xung. Thậm chí bởi vì hắn chột dạ mà không dám nhìn thẳng vào ta.
Ta hồi tưởng lại cả cuộc đời này, sai lầm lớn nhất chính là vào thời điểm bất lực nhất, ta và Thẩm Xung là những kẻ lạc lối đã một mực sưởi ấm cho nhau. Ta xả thân đấu tranh vì hắn, nhưng hắn ngay cả dũng khí lên tiếng vì ta cũng không có.
Thật đáng thương cho đệ đệ của ta, hài cốt mãi chìm sâu dưới hồ nước, không bao giờ có thể đoạn tụ cùng ta.
Quá trình dài dằng dặc kết thúc, Hoàng hậu lại một lần nữa hoảng sợ: "Sao lại như vậy!"
Ta ngã quỵ xuống đất, mang theo sự mệt mỏi sau một ngày vật lộn, kiên quyết nhìn nàng: "Không thì như thế nào? Sẽ như Hoàng hậu nói, ta đứng ở chỗ này hộc m.á.u mà c.h.ế.t ư?”
Vừa dứt lời, Thẩm Xung mặt mày tái nhợt, đột ngột nhổ ra một ngụm máu, ngay lập tức ngã xuống không đứng dậy nổi. Mà trong lồng ngực của ta, viên ngọc trắng mang theo tàn hồn của Mạnh Cẩm, vừa lúc run rẩy.
Thật tốt, mượn chân long khí để tái tạo hồn phách cho Mạnh Cẩm.
"Yêu đạo to gan, dám mưu hại hoàng đế, bắt lại cho ai gia.”
Thái hậu vội vã đến, theo sau là vị quốc sư chân chính. Hoàng hậu mượn tay của yêu đạo, hại tính mạng của Hoàng đế, Thái hậu lập tức đưa người vào lãnh cung.
Đây chính là kế hoạch của ta, một mũi tên trúng hai đích, để cả ta và Thái hậu đều đạt được điều mà mình mong muốn.