Cẩm Đường - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-26 09:34:01
Lượt xem: 876
Nàng có nhiều nỗi bất lực đến thế sao.
Ta thở dài, tiếp tục hỏi: “Việc bỏ trốn cùng người khác thì sao?”
Ngô ma ma run rẩy, sợ hãi nói: “Đại tiểu thư không bỏ trốn cùng người khác. Vì Nhị tiểu thư bỏ đi nên Hầu gia và phu nhân đã đuổi Đại tiểu thư ra khỏi nhà, để cho nàng biết con gái ở trong phủ không được quan tâm sẽ gian nan đến mức nào. Nhị tiểu thư đã mua chuộc được côn đồ từ trước, muốn bọn chúng làm nhục Đại tiểu thư rồi g.i.ế.c nàng ở vùng ngoại ô. Về phần lá thư kia, đương nhiên là do Thuý Trúc viết, nàng rất giỏi bắt chước.”
Ta ở giữa đám người, nở nụ cười lạnh về phía Thuý Trúc, nàng vô cùng sợ hãi.
Ta còn chưa vung đao lên nàng đã quỳ sụp tới trước mặt ta, xác nhận lại lời nói của Ngô ma ma một lần nữa.
Lại thuận tiện bổ sung thêm nhiều chi tiết khác. Cuối cùng, nàng dập đầu như giã tỏi: “Là Nhị tiểu thư ép nô tì, chúng ta là hạ nhân, nào dám không nghe lệnh. Cầu xin Đại tiểu thư tha mạng, cầu xin Đại tiểu thư tha mạng.”
Cô nhìn đi, thời điểm đao ở trên tay mình, tất cả mọi người đều sẽ bị quy phục thôi. Mạnh Cẩm à, cô chỉ thiếu một cây đao thôi đấy.
Tội ác của Mạnh Tuyết Như đã được vạch rõ, chứng cứ rành rành hết đường chối cãi.
“Dẫn Mạnh Tuyết Như đi, xử lý thật mạnh tay!”
“Ai dám!”
..............................
Người hầu cố ý thả ra đã mời Tam Hoàng tử Thẩm Dục Thần đang nổi trận lôi đình tới. Nói như thế nào nhỉ, thông minh còn kém xa Thẩm Xung lắm.
Ngay cả diện mạo cũng không thể kế thừa được ba phần từ mẫu thân hắn. Khi còn bé còn cảm thấy có chút đáng yêu, hiện giờ nhìn ngược nhìn xuôi nhìn thế nào cũng thấy ghét.
“Còn có mặt mũi nào mà nhìn bổn Hoàng tử nữa sao, Mạnh Cẩm, ngươi đúng là hạ tiện.”
Hắn ôm Mạnh Tuyết Như yếu đuối như mảnh pha lê vỡ, bảo vệ bên trong lồng ngực, tiếp tục lải nhải chì chiết ta.
“Gây thương tích cho mệnh quan triều đình cùng vị hôn thê của ta, Mạnh cẩm, ta thấy ngươi điên rồi, hẳn là muốn tìm cái chết. Người đâu, lôi tiện nhân mình đầy tội ác này xuống cho ta, đưa đến Đại Lý Tự dùng hình nghiêm trị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cam-duong/chuong-6.html.]
“Hả? Ở Hầu phủ cho người bắt con gái của bọn họ, ngươi có hỏi bọn họ đồng ý hay không chưa?”
Mặc dù đã biết được chân tướng thực sự, biết được mọi khổ sở đớn đau mà Mạnh Cẩm đã phải cam chịu, nhưng đối mặt với Tam Hoàng tử, đám người Mạnh gia vẫn lựa chọn im lặng.
Con gái bị ức hiếp, nào có quan trọng bằng tiền đồ lẫn phú quý của Hầu phủ.
Mạnh Cẩm à, bọn họ không xứng đáng đâu. Cơ hội ta đã cho rồi, hiện tại là bọn họ tự gánh lấy hậu quả.
Tam Hoàng tử cười, dáng vẻ vênh váo tự đắc giống y hệt người nọ: “Bổn Hoàng tử nói ngươi không phải thiên kim của Mạnh gia, người nào dám nói một tiếng phải.”
Hầu gia rũ mắt, vẻ mặt như muốn nói không liên quan gì tới ta. Hầu phu nhân ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn im lặng. Chỉ có Mạnh Vân Đình người đầy thương tích, hung tợn hô hào: “Giết nàng ta! Ta chỉ có muội muội là Tuyết Như mà thôi.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tam Hoàng tử để lộ dáng vẻ như thay lời muốn nói “Ngươi nhìn đi, không có người nào bảo vệ ngươi cả”
Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống ta: “Ngươi cho rằng Tuyết Như bị thương thì ngươi có thể gả cho ta ư? Nằm mơ! Hiện giờ Mạnh gia không cần ngươi, ta càng muốn ngươi đền tội với Tuyết Như, sống không bằng chết. Nếu như ngươi thức thời, tự sát trước mặt Tuyết Như, vậy ta sẽ miễn cưỡng để cho ngươi được toàn thây.”
Ta hít một ngụm khí lạnh, cười nhạt nói: “Tam Hoàng tử vì muốn bảo vệ mỹ nhân, mặc cho chân tướng là thế nào đi chăng nữa cũng quyết làm ảnh hưởng đến vương pháp, đưa ta vào chỗ c.h.ế.t đó ư?”
Hắn cười lạnh, khinh thường đáp trả: “Sao lại là Tuyết Như hãm hại ngươi được, là từ trước tới nay ngươi ở Hầu phủ tuỳ ý g.i.ế.c người. Chẳng qua Tuyết Như chỉ muốn ngăn cản ngươi lên cơn điên cuồng, lại bị ngươi huỷ dung mạo. Mạnh đại nhân khuyên ngươi hướng thiện lại bị ngươi đánh gãy cả răng.”
“Chân tướng cũng đến thế mà thôi.”
Hắn đứng trước bao người đổi trắng thay đen đến mức này, vậy thì ta an tâm rồi. Thấy ta cười một cách khó hiểu, hắn vung tay: “Người đâu, đưa đến Đại Lý Tự, cứ theo lời của bản Hoàng tử mà giao cho Đại Lý Tự khanh, lệnh cho hắn thẩm vấn nghiêm minh.”
“Thứ cho thần bất lực.”
Đại Lý Tự khanh bước ra từ chỗ tối.
Đáng tiếc, ông ấy đứng về phía ta.
Ta cười, nụ cười lạnh lẽo đến cực điểm: “Thật ngại quá, phụng chỉ điều tra. Những người ở đây đổi trắng thay đen muốn đưa bổn cung vào chỗ chết, giải tất cả vào đại lao.”