Cảm Ơn Bạn Trai Đã Gửi Anh Trai Đến - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-02 15:34:29
Lượt xem: 12,191
Mắt cá chân bị một bàn tay to lớn nắm lấy, da thịt cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh ấy.
A Duyên ngồi xổm trước mặt tôi, nắm lấy mắt cá chân, kiểm tra xem có bị mảnh vỡ thủy tinh b.ắ.n vào không.
Đột nhiên lại có một tiếng sấm vang lên, cả người tôi run lên không kiểm soát.
Tôi không phải sợ sấm sét, chỉ là tôi có lẽ thuộc dạng người dễ giật mình, luôn bị những tiếng động bất ngờ làm cho sợ hãi.
Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, cùng với tiếng sấm ầm ầm.
“Sợ sấm à?”, anh ấy nhận ra sự run rẩy của tôi.
Tôi nắm chặt tay, muốn mạnh dạn một lần.
Hít sâu một hơi, nói: “Anh nói anh là bạn trai em, vậy tối nay anh có thể ngủ cùng em không?”
Nói xong câu này tôi liền hối hận, hối hận đến mức sắp khóc ra đến nơi rồi.
Người ta A Duyên chỉ là tốt bụng thay Chu Hoài Ngôn chăm sóc tôi thôi, tôi vậy mà còn dám mơ tưởng anh ấy ngủ cùng tôi.
Tôi thật không biết xấu hổ...
A Duyên là người ngay thẳng trong sáng như vậy, sao có thể đồng ý–
“Được.”
“Đừng sợ, tối nay anh sẽ ở bên em.”
Tôi sững sờ.
Anh ấy vậy mà đồng ý rồi.
Khóe mắt còn đọng nước nước mắt xấu hổ sắp rơi xuống, cứ thế ngây ngốc dừng lại ở khóe mắt.
Tôi lại có chút chùn bước.
Nhưng đã bị A Duyên bế lên giường rồi.
Anh ấy ôm tôi vào lòng.
A Duyên dựa vào đầu giường, tôi ôm eo anh ấy, gối đầu lên n.g.ự.c anh ấy.
“Ngủ đi, anh sẽ luôn ở đây.”
Tôi ngủ rất ngon, ôm người mình thích, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Giờ này vẫn chưa phải giờ ngủ của A Duyên, anh ấy cầm iPad xem lịch trình công việc ngày mai.
Khung chat WeChat hiện lên.
Là tin nhắn thoại Chu Hoài Ngôn gửi tới.
A Duyên đeo tai nghe.
“Anh, em đã tới Mỹ rồi, dự báo thời tiết nói tối nay thành phố A có mưa bão. Lâm Tiện sợ sấm sét, bây giờ cô ấy bị mù, chắc chắn sẽ càng sợ hơn.”
A Duyên cúi đầu, nhìn gương mặt đang say ngủ áp vào n.g.ự.c mình, tay anh ấy ôm eo cô gái càng thêm chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cam-on-ban-trai-da-gui-anh-trai-den/chuong-5.html.]
“Yên tâm, cô ấy ngủ rất say.”
Chu Hoài Ngôn vẫn đang lải nhải gửi tin nhắn thoại: “Anh không biết đâu, lần đầu tiên em biết vậy mà còn có người sợ sấm sét. Lúc đó đang học thêm buổi tối, đột nhiên có một tiếng sấm, làm Lâm Tiện sợ đến mức run b.ắ.n người, giống như một con thỏ bị giật mình vậy. Anh nói xem, sao có thể có người nhát gan như vậy chứ.”
A Duyên hơi nhíu mày, gõ chữ: [Biết rõ cô ấy nhát gan, chẳng phải cậu vẫn bỏ cô ấy lại sao.]
Giọng nói đầu dây bên kia rõ ràng yếu ớt hẳn đi: “Em cũng không thể không quan tâm Thẩm Giai được. Anh, anh giúp em chụp một tấm ảnh Lâm Tiện bây giờ được không, không ngờ mới một hai ngày không gặp, em đã có chút nhớ cô ấy rồi.”
A Duyên nhướn mày: “Cậu chắc chứ?”
“Đúng vậy, Lâm Tiện ngủ rất say, sẽ không phát hiện ra đâu. Lâm Tiện thích em như vậy, mấy ngày không gặp chắc chắn sẽ rất nhớ em, may mà em nhờ anh thay em ở bên cô ấy. Nếu anh không tiện thì chụp ban ngày cũng được.”
“Nếu cậu đã nói vậy, lát nữa anh gửi cho cậu.”
Chu Hoài Ngôn nhìn thấy bức ảnh anh trai gửi tới, ngẩng đầu nhìn Thẩm Giai đang tập phục hồi chức năng chân.
Cậu ta lặng lẽ ra khỏi phòng, lấy điện thoại, mở ảnh, phóng to.
Trong ảnh chỉ có gương mặt nghiêng của cô gái, tóc mái lộn xộn, dáng vẻ ngủ say rất yên tĩnh ngoan ngoãn.
Thật đáng yêu.
Anan
Chu Hoài Ngôn lẩm bẩm.
Cậu ta nhấn giữ ảnh để lưu lại.
Dùng ngón tay phóng to bức ảnh, cậu ta có chút nghi hoặc.
Sao cái gối của Lâm Tiện lại không hợp với bộ ga giường của cô ấy, là màu sẫm.
“Ồ, chàng trai si tình à, đi cùng tôi ra nước ngoài phẫu thuật mà vẫn không quên người yêu nhỏ của cậu sao.” Thẩm Giai dựa vào cửa chế giễu.
Chu Hoài Ngôn đưa bức ảnh cho cô ta xem: “Cậu xem, Lâm Tiện không có tôi bên cạnh, cô ấy gầy hẳn đi.”
Cậu ta đưa ra kết luận: “Quả nhiên cô ấy yêu tôi thật lòng.”
Thẩm Giai nhận lấy điện thoại xem một lúc, không nhịn được cười thành tiếng.
“Chúc mừng cậu, bạn gái cậu sắp có chồng rồi đấy, cậu xem chất liệu vải cô ấy đang gối đầu kia, rõ ràng là áo ngủ nam.”
Chu Hoài Ngôn giật lấy điện thoại, tức giận nói:
“Không thể nào, Lâm Tiện là người như nào tôi còn không biết sao? Cô ấy ngay cả tay cũng ngại không cho tôi nắm. Hơn nữa, đây là ảnh anh trai tôi chụp, ai mà không biết anh trai tôi lãnh cảm chứ. Lâm Tiện ở nhà anh trai tôi, nói không chừng đây là áo ngủ của tôi cô ấy lấy từ đâu đó, chỉ là nhìn đồ nhớ người thôi.”
Nói xong, cậu ta lại nhìn kỹ bức ảnh, dùng tay vuốt ve gương mặt cô gái trong ảnh.
Tâm trạng Thẩm Giai có chút phức tạp, để che giấu sự chán nản trong mắt, cô ta cười khẩy với Chu Hoài Ngôn.
“Mong là cậu có thể mãi tự luyến như vậy.”
Chu Hoài Ngôn không nhận ra trong ảnh là áo ngủ của A Duyên, nằm trong vòng tay của A Duyên.
Anh ấy không muốn bại lộ nhanh như vậy.
Không muốn để Lâm Tiện biết anh ấy âm trầm như vậy.
Chỉ cần có thể ở bên cô ấy là được rồi, dù là với thân phận gì.