Cảm Ơn Bạn Trai Đã Gửi Anh Trai Đến - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-02 15:34:54
Lượt xem: 10,767
9
Trong mơ màng, tôi hình như nghe thấy giọng nói của Chu Hoài Ngôn.
Hắn lại muốn tôi đi đưa canh giải rượu cho hắn sao?
Không đúng…
Hắn đã đi cùng Thẩm Giai ra nước ngoài rồi, sẽ không tới tìm tôi nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên trong đầu lại hiện lên lời nói của bố mẹ.
“Tiện Tiện, chủ tịch Chu rất thích con, dù con không vì gia đình này, cũng phải vì em trai con, cố gắng lấy lòng Chu Hoài Ngôn, con biết không?”
“Làm người nhất định phải biết khéo léo lấy lòng, phải biết cách cư xử khôn khéo.”
“Bố mẹ tốn bao nhiêu tiền của để bồi dưỡng con, cho con học trường đắt đỏ như vậy, con phải vun đắp tình cảm tốt với các bạn học, sau này ra ngoài xã hội đó đều là các mối quan hệ.”
Anan
“Đặc biệt là Chu Hoài Ngôn, càng là cậu ấm, một câu nói có thể quyết định sống c.h.ế.t của gia đình chúng ta.”
“Con có thể nịnh bợ thế nào thì cứ nịnh bợ cậu ta như thế, Tiển Tiển, cả nhà chúng ta đều trông cậy vào con đấy.”
Lông mày tôi càng lúc càng nhíu chặt, khiến tôi cảm thấy khó thở.
Có người ôm chặt lấy tôi, vuốt phẳng đôi lông mày đang nhíu lại của tôi.
Thật ấm áp...
Đúng rồi, tôi đang ở nhà A Duyên.
Ở đây không có bố mẹ, cũng không có Chu Hoài Ngôn.
Ở đây tôi không cần phải lấy lòng bất kỳ ai, tôi có thể là chính mình.
Tuy là ngắn ngủi.
Nhưng có thể trốn tránh được bao lâu thì cứ trốn tránh bấy lâu vậy.
10
Tôi cảm thấy mắt mình đang dần hồi phục, mắt đã có thể cảm nhận được ánh sáng rồi.
A Duyên còn lắp thang máy trong nhà, để tôi tiện lên xuống lầu.
Nhưng sau khi bị tai nạn xe cộ dẫn đến mù tạm thời, tôi như mắc chứng rối loạn lo âu xa cách.
Sau khi A Duyên đi làm, tôi ở nhà một mình liền cảm thấy rất lo lắng, cảm thấy vô cùng cô đơn, như thể bị cô lập với thế giới vậy.
Tôi sợ sẽ không bao giờ gặp lại A Duyên nữa, sợ Chu Hoài Ngôn trở về, sợ mối quan hệ của tôi và A Duyên sẽ lại trở nên xa lạ như trước.
Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, tôi lập tức chống gậy dò đường ra cửa đợi A Duyên.
“Có phải đầu lại đau rồi không? Nghe dì Trương nói em cả ngày nay không ăn uống gì.”
A Duyên nắm tay dắt tôi vào phòng khách.
Tôi do dự nói ra, muốn anh ấy ngày mai khi đi làm, dẫn tôi đi cùng.
A Duyên đồng ý.
Ngày hôm sau A Duyên liền dẫn tôi đến công ty, còn đeo cho tôi một chiếc kính râm che sáng.
Chị thư ký cũng rất chu đáo giúp tôi tải phần mềm nghe truyện, trên bàn chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt và đĩa hoa quả.
Chị ấy còn giúp tôi đeo tai nghe.
Nhưng A Duyên lên tiếng ngăn lại.
“Mở loa ngoài, không cần đeo tai nghe, cô ấy bị chấn động não vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cam-on-ban-trai-da-gui-anh-trai-den/chuong-6.html.]
“Vâng, Chu tổng.”
Thư ký nhỏ nhắn nhận lấy tai nghe, giúp tôi điều chỉnh âm lượng cho phù hợp.
Cứ như vậy, Chu Duyên vừa làm việc, tôi vừa nghe tiểu thuyết tổng tài bá đạo.
Đang nghe đến đoạn thú vị thì bị một cuộc điện thoại cắt ngang.
Tôi mò mẫm nghe máy.
Là lớp trưởng của lớp tôi.
"Lâm Tiện, sao cậu không trả lời tin nhắn QQ của tớ vậy? Bây giờ cậu rảnh không? Giúp tớ làm cái bảng nhập học cho sinh viên mới nhé."
"Tớ..."
"Tớ biết ngay là cậu tốt nhất mà! Đợi khai giảng tớ sẽ mang đặc sản nhà tớ cho cậu nhé."
Tôi còn đang vò đầu bứt tai nghĩ cách từ chối.
Có người nhận lấy điện thoại và trả lời thay tôi.
"Xin lỗi bạn học này, việc của mình thì tự mình làm đi, Tiện Tiện nhà chúng tôi bây giờ không tiện."
Chu Duyên cúp máy giúp tôi.
"Em nên học cách từ chối."
"Từ chối người khác không phải là một chuyện đáng xấu hổ."
"Cuộc sống của em không phải để làm hài lòng tất cả mọi người, mà là để đối xử tốt với chính mình."
"Phải học cách bày tỏ sự bất mãn, phải dũng cảm nói không với những yêu cầu vô lý, biết chưa?"
Tôi sững người.
Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi những điều này.
Từ nhỏ tôi đã rất khó từ chối người khác một cách thẳng thắn, ngay cả khi hành vi của họ khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi luôn nghĩ rằng nếu tôi cứ chịu đựng, cuối cùng họ sẽ nhận ra sự tốt đẹp của tôi và sau đó sẽ đáp lại tôi tương xứng.
Nhưng sự thật không phải vậy.
Họ sẽ chỉ được nước lấn tới, không ngừng đòi hỏi.
Nhưng tôi không biết làm cách nào để từ chối nữa.
Tôi âm thầm tự động viên bản thân, lần sau gặp chuyện này nữa, tôi nhất định sẽ học cách từ chối họ.
11
Cuối tuần, Chu Duyên nghỉ ở nhà cùng tôi.
Tôi vừa ngủ dậy, phát hiện trước mắt mình có thể nhìn thấy đồ vật một cách lờ mờ, hơi giống bị đục thủy tinh thể, trước mắt như có một lớp sương mù màu trắng.
Tôi vui mừng chạy xuống lầu tìm Chu Duyên.
Nhìn thấy bóng lưng của Chu Duyên trong vườn.
Tôi chạy tới, ôm eo anh từ phía sau.
"A Duyên——"
Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ.
Mùi hương này không đúng, anh ấy không phải Chu Duyên.
Người đó nắm lấy tay tôi.
"Lâm Tiện, em nhìn thấy rồi sao?"
Cả người tôi sững sờ, m.á.u như đông cứng lại.