CẨM TÂM - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-06-23 09:48:25
Lượt xem: 825
1.
“Phu quân, thiếp đã cầu một quẻ bói của Phật tổ, tháng sáu trời mưa lớn chính là lúc thích hợp để ra ngoài.”
“Chàng hãy an tâm đưa sổ sách phòng thu chi và chìa khóa khố phòng cho thiếp. Thiếp nhất định sẽ thay chàng bảo quản thật tốt”
“Cẩm Tâm, mau quỳ xuống bồ đoàn dập đầu ba cái, cầu cho chuyến đi biển lần này của cha ngươi thuận lợi suôn sẻ.”
Tất cả mọi thứ đều giống như kiếp trước vậy.
Nương ta trước giờ mắt cao hơn đầu, không vừa ý xuất thân thương gia của cha ta.”
Hiếm khi nói nhiều với ông như hôm nay.
Cha ta vui mừng đến nỗi xua tay loạn xạ.
Đáng tiếc, kiếp trước hai cha con ta đều không nhìn rõ toan tính của bà ấy.
Ta biết bà ấy chỉ hy vọng cha cứ bôn ba bên ngoài quanh năm suốt tháng.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Không cần trở về để bà ấy đỡ mất công ứng đối.
Khi cha về đến nhà thì bà ấy lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng, không tranh không đoạt.
Chỉ lạnh nhạt nói vài câu đã đẩy cha đến phòng của di nương ngủ.
Mãi cho đến khi tin cha chẳng may táng thân trong bụng cá khi ra biển tìm Ngọc trai Đông Hải quý giá truyền đến.
Bà mới xé rách chiếc mặt nạ ngụy trang bấy lâu nay.
Bà ngửa mặt lên trời cười to.
Kích động đến nỗi uống nguyên một bình rượu lớn. miệng lẩm bẩm: “Khâu Tung, ngày đêm ở bên ngươi làm ta cảm thấy thật ghê tởm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cam-tam/chuong-1.html.]
“Cuối cùng ngươi cũng đã chết, toàn bộ gia sản nhà họ Khâu đều sẽ thuộc về ta.”
“A Khải, dù chàng đã không còn nhưng thiếp nhất định sẽ giúp con trai chàng lót đường, để chàng nơi suối vàng cũng hưởng được vinh quang.”
Lúc này đây, ta mới biết được, hóa ra mẫu thân chỉ hận cha ta không c.h.ế.t quách đi từ lâu rồi.
A Khải mà bà nhắc đến chính là cha ruột của Tu Trác.
Cũng là vị trúc mã tú tài mà bà điên cuồng si mê thuở thiếu nữ.
2.
Ngoại tổ phụ của ta từng mở lớp dạy học ở một làng quê nhỏ.
Vừa thi đỗ công danh, vừa dạy người ta để kiếm ăn.
Tu Khải là học trò của ông.
Nghe nói ông ta phong lưu phóng khoáng, nương ta vừa gặp đã yêu ông ta.
Tuy nhiên, ngoại tổ phụ cho rằng người này lòng dạ hẹp hòi, mắt cao hơn đầu, tính tình cực đoan.
Không phải là mối duyên tốt.
Sau khi ngoại tổ phụ đỗ Trạng Nguyên, ông mang theo gia đình chuyển đến Kinh Đô.
Từ đó, liên lạc với Tu Khải cũng bị cắt đứt.
Bệnh tim của ngoại tổ mẫu trở nặng
Chỉ có Thiên Sơn Tuyết Liên ở Tây Vực mới có thể chưa khỏi bệnh của bà.
Khi đó, mặc dù ngoại tổ phụ đã là Thái Phó cũng khó có thể tìm được thứ quý giá như vậy.
Trùng hợp là trong tay cha ta - người giàu có nhất Kinh Đô này lại có một cây.
Cha đã tặng miễn phí cho ngoại tổ mẫu.
Ngoại tổ phụ cảm thấy nhân phẩm và năng lực của cha ta đều tốt, ông cũng không ngại cha là thương nhân, đồng ý để a nương gả cho cha.
Cha vô cùng biết ơn, coi a nương ta như báu vật.
Đáng tiếc, trong mắt người mình không thương, chỉ thở thôi cũng là sai.
Bà cho rằng cha là nguyên nhân khiến bà không đến được với A Khải.
Sau khi sinh ta ra, bà lấy lý do cơ thể không được khỏe mà từ chối thân mật với cha.
Bà làm ra vẻ lạnh nhạt như hoa cúc, hào phóng cho phép cha nạp thiếp.
Bà coi thứ nữ như con mình, ăn mặc dùng của nàng ta đều tốt hơn ta, lấy được tiếng thơm là người nhân ái độ lượng.