Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÁN CÂN NGHIÊNG LỆCH - Chương 06

Cập nhật lúc: 2024-10-05 19:24:00
Lượt xem: 836

Tôi lén cười rồi kéo Dư Xảo vào trong, ngó lại phía sau nhưng không thấy người mình muốn gặp.

 

Dư Xảo cười gian xảo nói vào tai tôi: “Tìm Tần Dương à? Cậu ấy nói lát nữa sẽ đến, yên tâm!”

 

Tôi vội vàng dùng khuỷu tay đẩy cô ấy, mẹ tôi đang đứng ngay bên cạnh, sợ bị mẹ nghe thấy: “Lát nữa cậu đừng nói linh tinh.”

 

Tần Dương là người tôi thầm mến từ năm lớp 11, cậu ấy quyết tâm thi vào Đại học Công nghệ Kinh Châu, chính vì cậu ấy nên tôi mới chọn Đại học Kinh Châu.

 

Cậu ấy học giỏi, lại đẹp trai, chúng tôi thường xuyên cùng nhau làm bài tập, đi thư viện tự học, tôi vẫn đang phân vân có nên tỏ tình trước khi khai giảng hay không.

 

Tôi không muốn đứng bên cạnh mẹ và Đoàn Y Nhiên như không khí, nên đến ngồi nói chuyện cùng với Dư Xảo và các bạn.

 

Khi nhìn thấy Tần Dương xuất hiện ở cửa sảnh, Đoàn Y Nhiên nghe thấy cậu ấy nói là đến tìm tôi, liền khoác tay cậu ấy đi về phía bàn của chúng tôi, tôi lập tức đứng dậy tiếp đón.

 

“Chị, đây là bạn học của chị à?” Giọng nói của Đoàn Y Nhiên ngọt ngào, khi nói chuyện, tay ôm lấy tay của Tần Dương càng siết chặt hơn, n.g.ự.c như cố tình cọ vào cánh tay cậu ấy.

 

Tôi trực tiếp kéo Tần Dương lại, thậm chí còn nửa chắn trước mặt cậu ấy: “Đúng rồi, là bạn học của chị.”

 

Đoàn Y Nhiên nhìn tôi với ánh mắt sâu xa, nụ cười ngọt ngào pha lẫn chút nham hiểm mà chỉ mình tôi mới hiểu được.

 

Cô ta nghiêng đầu làm nũng với Tần Dương: “Anh trai, em tiếp đãi không chu đáo, lát nữa anh hãy ăn nhiều vào nha!”

 

Nói xong, khi quay người lại còn chớp mắt với Tần Dương, rồi quay trở lại cửa cùng mẹ tôi tiếp khách.

 

“Cậu còn có em gái à? Trông cũng đáng yêu đấy.” Tần Dương nói vậy, trong lòng tôi thót lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/can-can-nghieng-lech/chuong-06.html.]

 

“Không phải ruột thịt, chỉ nhỏ hơn tớ vài tháng thôi…” Tôi không muốn nhắc nhiều về Đoàn Y Nhiên trước mặt Tần Dương, may mắn là vừa ngồi xuống mọi người đều nói về kế hoạch tương lai, chuyển sang chủ đề khác.

 

8.

 

Bữa tiệc bắt đầu, gia đình chúng tôi và các thầy cô ngồi bàn chính, tôi là nhân vật chính của ngày hôm nay, bố bảo tôi lên nói vài lời.

 

Vừa lên sân khấu, tôi đã thấy Đoàn Y Nhiên lén lút rời khỏi chỗ ngồi, tay cầm ly nước như con chuột lẻn đến bàn của các bạn học tôi, thậm chí còn ngồi cạnh Tần Dương.

Tôi vốn đã chuẩn bị một bài phát biểu cảm ơn thầy cô và khách mời, học thuộc lòng rất lưu loát.

 

Kết quả bị Đoàn Y Nhiên làm gián đoạn nên nói lắp bắp, ánh mắt cứ không tự chủ mà nhìn về phía Tần Dương, tôi thấy Đoàn Y Nhiên sắp đặt đầu lên vai cậu ấy.

 

Kết thúc bài phát biểu trong vội vàng, tôi trực tiếp đến bàn của các bạn học.

 

“Đoàn Y Nhiên, em chạy đến đây làm gì, mau về chỗ ngồi cùng chị đi.”

 

Đoàn Y Nhiên không vui mà xoay vai, giọng điệu nũng nịu ngọt ngào: “Em không muốn, bàn đó toàn là người lớn nhà chị và thầy cô của chị, hơn nữa hôm nay là chị là nhân vật chính mà, em ngồi dưới là được rồi, cùng các bạn đồng trang lứa ăn uống thoải mái hơn, đúng không anh Tần Dương?”

 

Lúc này, cô ta mới chịu nói là hôm nay tôi mới là nhân vật chính...

 

“Em gái, thực ra chúng ta còn một bạn học chưa đến, em chiếm chỗ của người ta rồi, lát nữa cậu ấy đến thì ngồi ở đâu?” Dư Xảo cố ý nói vậy, thực ra chỉ có tôi và cô ấy biết bạn học đó đã đi du học từ trước, chỗ ngồi này vốn là thừa thãi.

 

“Chờ Lý Tâm đến thì em ấy đi là được.” Tần Dương lên tiếng bênh vực Đoàn Y Nhiên, cậu ấy... không muốn cô ta rời đi sao?

 

Dư Xảo không chút khách sáo, lấy điện thoại ra giả vờ gửi tin nhắn thoại cho Lý Tâm: “Lý Tâm này, Tần Dương để người khác chiếm chỗ của cậu rồi, tớ đánh trước hay là đợi cậu đến rồi cùng đánh?”

 

Loading...