Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÁN CÂN NGHIÊNG LỆCH - Chương 07

Cập nhật lúc: 2024-10-05 19:24:22
Lượt xem: 733

“Đừng mà, đừng làm khó anh Tần Dương.” Đoàn Y Nhiên lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy, cầm ly nước đi theo tôi.

 

Trước khi đi còn nói với Tần Dương một câu: “Rảnh rỗi thì cùng nhau chơi game nhé!”

 

“Hai người đã kết bạn Wechat rồi à?” Nhanh thế?

 

“Kết bạn rồi!” Đoàn Y Nhiên lấy wechat của Tần Dương ra lắc lắc: “Anh ấy nói mình là vương giả, có thể giúp em lên rank.”

 

Đoàn Y Nhiên trở lại chỗ ngồi, ngón tay liên tục lướt trên màn hình, tôi liếc nhìn sang phía Tần Dương, thấy khóe miệng cậu ấy cũng đang cười, liên tục trả lời tin nhắn.

 

Sảnh tiệc sáng sủa bỗng nhiên trở nên tối tăm, trong mắt tôi chỉ còn lại Đoàn Y Nhiên và Tần Dương, dù có muốn cũng không thể vờ như không nhìn thấy.

 

Người mà tôi thích, hình như cũng sắp bị cô ta cướp mất rồi.

 

9.

 

Vì thời điểm này đa số đều tổ chức tiệc tốt nghiệp nên nhà hàng còn tặng kèm một chiếc bánh kem lớn, ăn gần xong rồi thì phục vụ bưng bánh ra đặt trên bàn.

 

“Đi thôi, Y Nhiên, Thi Ngữ, cùng nhau cắt bánh nhé.” Mẹ tôi đứng dậy kéo tay cả hai chúng tôi đến chiếc bàn đặt bánh kem.

 

Đoàn Y Nhiên nhường chỗ ở giữa cho tôi, nhỏ giọng nói: “Chị ước đi, cái bánh này vốn dĩ là của chị mà.”

 

Mẹ tôi khen cô ta ngoan ngoãn, thúc giục tôi mau chóng ước nguyện.

 

Thật ra, từ lúc nhìn thấy Đoàn Y Nhiên nhắn tin lén lút với Tần Dương suốt bữa tiệc, tôi đã không còn tâm trạng gì nữa, chỉ muốn mọi thứ kết thúc thật nhanh.

 

Tôi làm bộ làm tịch ước một cái, dưới sự hoan hô và chúc phúc của mọi người, tôi thổi tắt nến, rồi...

 

Mặt tôi bị Đoàn Y Nhiên ấn vào bánh kem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/can-can-nghieng-lech/chuong-07.html.]

 

Những cây nến chưa kịp rút ra đ.â.m vào họng tôi, kem đặc dính vào mũi và cổ họng, tôi ho sặc sụa, mắt nhòe đi không mở ra được.

 

“Thi Ngữ!” Tôi nghe thấy tiếng gọi lo lắng của bố tôi, và cả Dư Xảo cũng gọi tên tôi, cùng với tiếng kêu của mọi người dưới khán đài.

 

Lần đầu tiên tôi nghe thấy mẹ trách mắng Đoàn Y Nhiên, mới chỉ nói có một câu, Đoàn Y Nhiên đã oan ức nức nở giải thích: “Thường thì thổi nến xong ai cũng bôi bánh kem vào mặt nhau mà, con chỉ muốn đùa với chị thôi... Con không cố ý đâu huhuhu~”

 

Rồi mẹ tôi lại đi an ủi cô ta...

 

Với sự giúp đỡ của bố và Dư Xảo, cuối cùng tôi cũng lau sạch kem bám trên mắt, mặt và tóc tôi đều dính đầy kem, tôi nhìn thấy hình ảnh của mình trong tấm gương trên tường.

 

Tôi thấy tóc mình rối tung lên, trông như một kẻ điên.

 

Tôi nhìn thấy chiếc váy trắng của mình đã trở nên loang lổ, bị phẩm màu trên bánh kem nhuộm đầy.

 

Thật đau lòng, chiếc váy bố mua cho tôi, chiếc váy nhỏ đầu tiên mà tôi thấy đẹp như vậy.

 

Sự kiên nhẫn của tôi đã đạt đến giới hạn, tôi tóm lấy một miếng bánh kem ném thẳng vào mặt Đoàn Y Nhiên, Dư Xảo cũng ngay lập tức giúp tôi cùng nhau ném, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, giống như một trận chiến bánh kem.

 

Bố tôi đang ngăn cản tôi, mẹ tôi đang bảo vệ Đoàn Y Nhiên, miệng không ngừng mắng chửi tôi, cho đến khi cổ tay tôi bị ai đó nắm chặt, sức mạnh của người đó lớn đến nỗi tay tôi tê rần, đó là...

 

Tần Dương.

 

Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi đầy sự khó hiểu và khó chịu: “Đủ rồi, chẳng phải cô ấy chỉ đùa với cậu thôi sao?”

 

10.

 

Ngày hôm đó về nhà, mẹ tôi vẫn chỉ nhắc nhở Đoàn Y Nhiên qua loa vài câu, thậm chí đến bố tôi còn không nhìn nổi.

 

“Y Nhiên à, con cũng đã lớn rồi, làm việc phải có chừng mực, cây nến trên cái bánh kem đó dài như vậy, suýt nữa thì kẹt vào cổ họng chị con rồi con có biết không, kem cũng có thể làm tắc đường thở, hơn nữa hôm nay không phải là bữa tiệc của trẻ con, đây là tiệc cảm ơn thầy cô, tiệc mừng tốt nghiệp, lễ trưởng thành, là một việc lớn...”

Loading...