Chiếm Hữu Và Vực Thẳm - Chương 11,12
Cập nhật lúc: 2024-08-25 08:57:34
Lượt xem: 217
11.
Trời mưa to khi chúng tôi ra về.
Hứa Thanh Kha chở tôi. Tôi vừa thắt dây an toàn xong thì anh ta lên tiếng: “Đến chỗ của em hay của tôi?”
Người tôi cứng đờ trên ghế phụ: “Sao… sao lại hỏi vậy?”
Anh ta vô thức nhìn phía sau qua gương chiếu hậu: “Lộ Chinh ở đằng sau.”
Xuyên qua màn mưa mờ, tôi trông thấy chiếc Land Rover quen thuộc, mắt chợt nóng lên.
“Anh ở đâu?”
“Biệt thự Lâm Thủy Loan.”
Khu biệt thự đó là khu vực được Lộ Chinh khoanh đỏ trên bản đồ địa hình hồ chứa.
Tôi nghiêng đầu, giấu nỗi h o ả n g sợ trong ánh mắt.
Nghi ngờ Hứa Thanh Kha là h u n g t h ủ bắt nguồn từ tấm ảnh trong ngăn kéo bí mật.
Đó là ảnh chụp lưu niệm của khách du lịch, mà trong đó, Hứa Gia Hòa chỉ là một trong số những người làm nền.
Nhìn từ một bên, anh ấy đang làm động tác giơ tay. Nó là thói quen xua tay khi anh ấy muốn từ chối ai đó.
Có lẽ lúc bấy giờ anh ấy đang nói chuyện với người quen, người đó rủ anh ấy đi qua nhưng do anh ấy đang xếp hàng xin chữ ký nên đã từ chối ý tốt của người đó.
Nghĩ kỹ lại, với tính cách của anh ấy, nếu người kia một mực đợi trên xe, thì anh ấy không thể không lên được.
Kết nối với mọi chuyện xảy ra trước đó, người nọ chỉ có thể là Hứa Thanh Kha.
Tôi biết, nếu đi sai bước này, tôi sẽ rơi vào tình thế không thể vãn hồi.
Nhưng tôi đã sống sót qua những năm tháng đầu gian nan nhất, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng này nữa thôi, làm sao tôi có thể bỏ cuộc giữa chừng.
Tôi cố tỏ vẻ ung dung: “Đến chỗ anh đi.”
Hứa Thanh Kha đặt ngón trỏ lên vô lăng: “Em đang k h i ê u kh í c h anh đấy à?”
Tôi hỏi lại anh ta: “Thế này không phải đúng ý anh sao?”
Anh ta khởi động xe, lái về khu biệt thự.
Trên đường, mưa tuôn như trút nước.
Tôi gửi định vị cho bác hai nhằm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Chiếc Land Rover phía sau tăng tốc, vượt mặt, rẽ gấp trượt bánh sau, cuối cùng chắn ngang trước đường.
Hứa Thanh Kha đ ạ p mạnh phanh, chiếc xe dừng gấp.
Lộ Chinh tung cửa bước tới. Anh đứng bên ngoài ghế phụ, hung hăng đ ậ p cửa kính, hét lớn: “Xuống xe!”
Tôi nhìn anh đứng dưới cơn mưa tầm tã, cả người ướt sũng. Anh đ i ê n cu ồ ng là thế, sao lại không chừa cho mình một con đường lui?
Hứa Thanh Kha thú vị nhìn qua: “A Hoành, anh ta kêu em xuống xe.”
“Tôi chia tay anh ta rồi.”
Tôi nghe thấy tiếng mưa rơi xối xả, nhưng cũng nghe được hai chữ anh thét lên: “Tránh ra…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chiem-huu-va-vuc-tham/chuong-1112.html.]
Kính xe bị đ ậ p vỡ một cách t h ô b ạ o, tôi vô thức nghiêng mặt tránh sang một bên. Mưa, gió cùng lúc ập vào, một bàn tay vươn tới mở cửa xe.
Lộ Chinh tháo dây an toàn của tôi ra, kéo tôi ra ngoài.
12.
Mưa như trút khiến tôi không tài nào mở mắt. Tôi gắng vù n g v ẫ y nhưng bị anh lôi đi suốt đoạn đường, rồi kéo tay ép vào ghế phụ.
“Lộ Chinh. Tôi và anh đã chia tay, chuyện này không liên quan gì tới anh!”
“Em muốn c h ế t đến vậy sao? Anh không cho phép.”
Lộ Chinh thắt dây an toàn cho tôi, trở tay khóa cửa xe lại, sau đó đi vòng qua xe, lên ghế lái, đạp ga rồi lái vào màn đêm tăm tối.
Anh lái xe về đến nơi ở, kéo tôi lên lầu hai, ném tôi vào bồn tắm.
Khi dòng nước lạnh từ vòi sen phun xuống, tôi rùng mình.
Anh gục bên cổ tôi chất vấn: “Em thích Hứa Gia Hòa đến thế ư? Vì anh ta, ngay cả m ạ n g em cũng không cần?”
“Phải? Tôi Thích Gia Hòa.”
Tôi nhìn anh bằng cặp mắt kiên quyết, trong khi ánh nhìn của anh như h ậ n không thể x é tôi ra thành từng m ả nh.
“Vậy anh là cái gì?”
“Ch ó bám đuôi.” Tôi dùng lời lẽ c ay đ ô c nhất để tổn thương anh.
Nụ cười d ị hợ m đó lại xuất hiện trên gương mặt Lộ Chinh, nhưng tôi không cảm thấy s ợ h ãi tí nào.
“Làm c h ó bám đuôi cũng không sao. Em vốn là của anh.”
Anh đổi nước vòi sen thành nước nóng, bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Ở đây có một rổ Pandas
Tôi đ ằ m mình xuống dòng nước ấm, từ từ lấy lại bình tĩnh.
Lộ Chinh ngồi trên sô pha trong phòng khách, tay trái thõng xuống, m á u nhỏ từng giọt nơi đầu ngón tay.
Tôi tìm hộp thuốc, lấy nhíp gắp từng mảnh vỡ ra rồi băng bó vết thương cầm m á u.
Tôi ngẩng đầu muốn hỏi xem anh có đau không thì phát hiện anh đang ngoan ngoãn nhìn mình.
“Trong bồn tắm có nước, lúc tắm đừng để nước dây vào vết thương.”
Tôi thu dọn hộp thuốc, anh lại lật tay khóa cổ tay tôi, lôi một sợi dây mỏng từ phía sau và t r oi tay, chân tôi lại.
“Lộ Chinh, anh muốn làm gì?”
“A Hoành, đợi trận mưa lớn này qua đi, mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Tôi l i ề u m ạ n g vù n g v ẫ y, nước mắt không kìm được rơi xuống: “Lộ Chinh, chuyện này không liên quan tới anh, anh muốn làm cái gì?”
Anh giữ sau gáy tôi rồi nhét cuộn băng gạc vào miệng tôi.
“A Hoành, anh có thể c h e t vì em.”
Tôi nức nở không thành tiếng, lắc đầu nhìn anh tuyệt vọng, rồi cuống cuồng giậm chân, buông những lời van xin anh đừng đi trong vô thanh vô tức. Nhưng anh vẫn khóa cửa, bỏ đi không ngoảnh đầu.
Tôi luôn cho rằng hu n g th ủ vì tôi mà đến. Nhưng lần này tôi sai rồi.
Kẻ đó có á m ả n h sâu đậm, đến mức c h iế m h ữ u bệ n h h oa n.
Đầu tiên là đàn anh, sau đó đến Hứa Gia Hòa và bây giờ mục tiêu rõ ràng là Lộ Chinh.