Chim hoàng yến - 3
Cập nhật lúc: 2024-09-21 21:12:45
Lượt xem: 899
12
Tạ Trường Ý cùng tôi ký xong hợp đồng, lại cho người về nông thôn đón cha mẹ tôi. Anh ta thậm chí còn lặng lẽ dặn dò: “Tìm một chiếc xe thoải mái một chút.”
Tôi nói không cần, xe ba bánh là được. Không có chiếc xe bốn bánh nào có thể đi vào trong thôn an toàn cả.
Tạ Trường Ý nhíu mày: “Sầm Nhất, cô ghét bọn họ như vậy sao?”
Tôi: “...?”
Có lẽ Tạ Trường Ý xem người tôi ghét là bạn nên cuối cùng anh ta cuối cùng quyết định tự mình đi đón bọn họ.
Tôi: “Cố lên!”
Sau đó, họ bị mắc kẹt giữa đường.
Lúc Tạ Trường Ý gọi điện thoại cho tôi nghiến răng nghiến lợi: “Sao đường nát như vậy mà cô không nói sớm?”
Tôi không nói tiếp, chỉ bảo anh ta chờ một chút, lát nữa sẽ có xe có thể lái vào.
Qua nửa giờ điện thoại của anh ta lại đến, từ giọng nói tôi có thể nghĩ ra giờ này anh ta đã thay đổi tâm trạng: “Cô nói xem đến là xe lợn kéo ba bánh đấy à?”
Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng lợn kêu qua điện thoại. Thật thoải mái.
13
Rạng sáng Tạ Trường Ý mới trở về. Bộ quần áo âu phục của anh ta dính đầy bùn, cả người nhớp nháp không chịu nổi.
Tôi còn ngái ngủ từ trên giường bị anh ta đánh thức, đầu óc còn chưa tỉnh táo, miệng đã phát ra tiếng cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Sắc mặt Tạ Trường Ý mắt thường có thể thấy được càng đen hơn. Anh ta nhấc tôi lên khỏi giường: “Đứng lên.”
Rồi lại thoáng nhìn áo ngủ tơ tằm trên người tôi sau đó như bị điện giật buông tay ra.
“Cô mặc cái gì vậy?!”
Tôi không hiểu ra sao: “Đồ ngủ mà.”
Anh ta nhíu mày, đầu nhìn sang hướng khác: “Ai cho cô mặc đồ ngủ ở nhà tôi! Làm bại hoại thuần phong mỹ tục!”
Tôi nhất thời cũng có chút bối rối: “Này anh, bây giờ tôi là chim hoàng yến của anh. Tôi không mặc gì cả cũng là việc nên làm.”
Tạ Trường Ý cứng đờ.
Tôi vỗ vỗ bả vai Tạ Trường Ý: “Phiền anh sắp xếp lại vị trí của mình một chút.”
Sau một lúc lâu, Tạ Trường Ý mới cứng ngắc quay đầu nhìn tôi. Anh ta há miệng, muốn nói cái gì đó lại ấp a ấp úng nửa ngày, một chữ cũng không nói ra, nhưng mắt thường đã có thể thấy khuôn mặt anh ta nhanh chóng đỏ lên.
“Tôi đi tắm trước!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chim-hoang-yen/3.html.]
Ha ha, đi tắm để trốn. Tôi hiểu.
Có người nói là đi tắm, nhưng sẽ không bao giờ trở lại.
Tạ Trường Ý, tôi còn không biết anh ta sao? Anh ta ghét tôi đến không mức chạm vào tôi nhỉ?
Thật dễ xử lý
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
14
Một giờ sau, Tạ Trường Ý mặc áo choàng tắm xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi:?
Xảy ra vấn đề chỗ nào?
Tôi cũng bắt đầu có chút mờ mịt.
Anh ta bước đi thong thả, nhưng thật sự đang từng bước từng bước tới gần tôi.
Ánh đèn đầu giường lờ mờ, ngay cả khuôn mặt Tạ Trường Ý cũng tối tăm không rõ. Tạ Trường Ý bỗng nhiên khom lưng dựa sát vào đầu giường tôi: “Sầm Nhất, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp.” lời nói có mùi vị nguy hiểm.
Nương theo ánh đèn yếu ớt, tôi cuối cùng cũng thấy rõ mặt Tạ Trường Ý. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, vài giọt nước nhỏ giọt từ ngọn tóc, theo vai cổ chảy vào trước n.g.ự.c lấp ló sau lớp áo tắm.
Sâu trong đôi mắt Tạ Trường Ý có dòng nước ngầm bắt đầu khởi động.
Không phải chứ, anh ta làm thật sao?
Tôi trầm ngâm trong chớp mắt, cười khanh khách vòng qua bả vai Tạ Trường Ý: “Tại sao tôi lại hối hận chứ. Tôi cầu còn không được.”
Tạ Trường Ý quả nhiên cứng đờ cả người. Anh ta bình tĩnh nhìn tôi hồi lâu, chân dài đặt ở giữa đùi tôi, tư thái thân mật mập mờ: “Vậy thì tốt rồi.”
Tôi không tránh không né nhìn lại Tạ Trường Ý. Anh ta nhíu mày, có vẻ như đang đấu tranh tư tưởng cực kỳ gian khổ. Cuối cùng, Tạ Trường ý thở dài một hơi, tiện đà hít sâu, tiến lại gần tôi.
Nhìn ra được đã lấy hết dũng khí. Hôn tôi khó như vậy sao?!
Tôi nổi giận trong lòng, hạ quyết tâm tiến tới trước, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước trên khóe môi Tạ Trường Ý. Tôi muốn xem ai ghê tởm c.h.ế.t ai trước.
Tạ Trường Ý quả nhiên như bị sét đánh, đột nhiên đứng dậy rút lui, ba giây sau mới lấy lại tinh thần, sau đó bắt đầu thét chói tai: “A a a a a a a a a a a a a a a a a a!”
Anh ta run rẩy chỉ tay vào tôi: “Cô vậy mà... Cô đúng thật là đói...”
Tôi không chỉ đói. Tôi điên rồi. Nghèo đến phát điên.
Không có gì tôi không thể làm ngay lúc này!
Trận chiến này, cuối cùng Tạ Trường Ý che mặt bỏ chạy.
Ồ.