Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chim hoàng yến - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-21 21:13:48
Lượt xem: 1,286

15

 

Cha mẹ ruột của tôi đi làm vào ngày hôm sau.

 

Bọn họ một người tưới hoa, một người làm cỏ, làm đến quên cả trời đất. Khi nhìn thấy tôi, vui vẻ vẫy tay với tôi: “Công việc này dễ dàng hơn nhiều so với việc làm ruộng! Thật sự là quá cảm ơn Tạ thiếu gia! Con gái, con phải đối xử tốt với thiếu gia một chút, đừng phụ lòng người ta!”

 

Tôi gật đầu: “Nói đúng lắm, hai người cũng phải quý trọng công việc này, nhất định phải làm thật tốt!”

 

Hai người trịnh trọng gật đầu.

 

Tạ Trường Ý đứng bên cạnh tôi, mặt càng đen hơn. Anh ta cau mày hỏi tôi: “Sầm Nhất, cô không xấu hổ sao? Tôn nghiêm của cô đâu?!”

 

Tôi ngạc nhiên: “Tại sao tôi phải xấu hổ? Họ là những người lao động chân chính, họ kiếm tiền bằng chính đôi tay của họ. Tại sao tôi phải xấu hổ?”

 

Tạ Trường Ý ngẩn ra, đôi mắt dài bình tĩnh nhìn về phía tôi, sau đó đột nhiên nghiêm túc nói: “Mặc kệ cô là ai, ra khỏi người Sầm Nhất cho tôi!”

 

...?

 

Được rồi.

 

Thực ra tôi chỉ nghĩ lòng tự trọng và kiêu ngạo là xa xỉ phẩm. Đó là những thứ tốt đẹp mà chỉ có tiền mới có thể sở hữu. Huống hồ tôi cũng không quá quen thuộc với bọn họ, còn chưa đến mức ảnh hưởng đến cảm xúc của bọn họ.

 

16

 

Tạ Trường Ý không ngờ, anh ta vốn chuẩn bị phá phòng ngự của tôi lại phá được phòng ngự của những người khác.

 

Vài ngày sau, khi bà Triệu mang theo thiên kim nhà họ Khương tới Nhà họ Tạ, Khương Miểu liếc mắt một cái liền thấy được cha mẹ nuôi của mình đang làm việc trên bãi cỏ.

 

Sắc mặt Khương Miểu thay đổi, đáy mắt tủi nhục phẫn nộ xen lẫn xấu hổ lóe lên, lúc quay đầu, hốc mắt đã đỏ.

 

Tạ Trường Ý đứng dưới mái hiên xa xa lấy khuỷu tay chạm vào tôi: “Cô xem cô xem.”

 

“Đúng cảm giác này rồi!”

 

“Thứ tôi muốn chính là cảm giác này!”

 

“Sầm Nhất, cô cũng cho tôi một cái đi.”

 

Động kinh hả, có phải anh ta xem nhiều kịch ngắn quá rồi không.

 

Cha mẹ ruột tôi cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn về phía Khương Miểu.

 

Mặc dù tôi và bọn họ cách xa nhau, cũng có thể nghe được âm thanh bọn gọi Khương Miểu lớn và vui vẻ cỡ nào: “Miểu Miểu!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chim-hoang-yen/4.html.]

Nhưng Khương Miểu chỉ là dùng sắc mặt khó xử quay đầu lại.

 

Bà Triệu vô cảm: “Đi thôi, Miểu Miểu, nên đi vào.”

 

17

 

Cha mẹ Tạ Trường Ý cũng không ở trong thành phố, là người thừa kế tương lai của nhà họ Tạ, Tạ Trường Ý đã toàn quyền tiếp nhận việc làm ăn ở thành phố này.

 

Bà Triệu đưa Khương Miểu tới đây cũng chính là muốn Tạ Trường Ý nhận mặt cô ấy.

 

Dù sao thì Tạ Trường Ý vẫn luôn nổi danh là tuỳ hứng, phàm là người anh ta không vừa mắt, anh ta sẽ không cho người ta thể diện. Trước kia tôi cũng đã chịu thiệt không ít trong tay Tạ Trường Ý. Nhưng khi đó bà Triệu lại chưa từng quan tâm, thỉnh thoảng tôi nhắc thì bà ta cũng chỉ nhìn tôi thở dài.

 

Trong mắt bà ta tràn đầy thất vọng: “Nhất Nhất, sao con lại không hiểu chuyện một chút?”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Nhưng hiện tại bà ta lại dùng mặt mũi của mình đưa Khương Miểu tới đây. Có thể thấy rõ sức nặng của Khương Miểu. Thì ra, người được yêu thương thì không cần hiểu chuyện.

 

Tôi vốn tưởng rằng Tạ Trường Ý sẽ dẫn tôi đi gặp bà Triệu và Khương Miểu. Dù sao trên thế giới này người biết làm nhục tôi nhất cũng chính là bà Triệu. Không nghĩ tới anh ta lại để tôi trở về phòng.

 

Hay là cảm thấy tôi sẽ làm anh ta mất mặt?

 

Tôi không nghe Tạ Trường Ý nói, đứng ở chỗ khuất trên lầu hai lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện. Một đám người ghét tôi tụ tập lại, không dám tưởng tượng sẽ nghe thấy bao nhiêu điều xấu về tôi.

 

Tạ Trường Ý dựa nghiêng vào sô pha da thật màu đen, tùy tiện gác chân, thờ ơ nghe lời khách sáo của bà Triệu.

 

Có lẽ nhận ra thái độ qua loa của Tạ Trường Ý, bà Triệu cười nhạt một tiếng: “Tôi biết trước kia Sầm Nhất ngoan cố khó ưa, kiêu căng vô lễ, thường đắc tội với cậu. Nhưng Miểu Miễu thì khác, Con bé dịu dàng lương thiện, điềm đạm nho nhã, nhất định sẽ không gây ra nhiều chuyện không vui như Sầm Nhất.”

 

Ồ, muốn nâng cô ấy lên lại giẫm tôi xuống.

 

Tạ Trường Ý nhíu mày, cúi người nghiêng về phía trước, đột ngột phát ra một tiếng cười nhạo: “Dì Triệu, dì cũng biết con người tôi không có tiền đồ gì. Những phẩm chất tốt đẹp kia tôi làm sao thưởng thức được. Tôi luôn luôn nông cạn thích bề ngoài.

Cho nên cho dù Sầm Nhất trong mắt dì vạn phần không tốt,”

 

Hắn dừng lời, ánh mắt dừng lại trên người Khương Miểu đang ngồi ngay ngắn thận trọng: “Nhưng trong lòng tôi, Sầm Nhất cũng không phải mặt hàng nào cũng có thể so sánh. Nếu không tôi cũng không đến mức nhịn tính tình thối tha của cô ấy nhiều năm như vậy, dì nói xem có đúng không, dì Triệu.”

 

Má ơi, Tạ Trường Ý hình như đang nói tôi xinh đẹp.

 

Cũng bình thường thôi, dù sao thì thẩm mỹ là chủ quan, nhưng vẻ đẹp của chị đây là khách quan. Điều này chỉ có thể chứng minh Tạ Trường Ý mắt không mù.

 

Sắc mặt bà Triệu xanh mét, không nói một lời kéo Khương Miểu mặt không còn chút m.á.u đứng dậy rời đi.

 

Tôi ở trên lầu nhịn không được cười ra tiếng, khiến cho Tạ Trường Ý hồ nghi nghiêng đầu nhìn, môi hắn trong nháy mắt liền kéo xuống.

 

Tôi cho hắn một cái hôn gió.

 

Được rồi, lần này mặt hắn cũng tối sầm. Thậm chí còn hạnh phúc hơn.

 

Loading...