Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chim hoàng yến - 6

Cập nhật lúc: 2024-09-21 21:14:40
Lượt xem: 1,286

23

 

Những ngày Tạ Trường Ý không về nhà tôi sống rất tốt, anh ta cũng sống tốt không kém. Đua xe, ngâm mình, bay khắp thế giới xem bóng đá.

 

Nhìn thấy tất cả chúng tôi hạnh phúc tôi liền yên tâm.

 

Cho đến có một buổi tối, theo thường lệ tôi gọi điện thoại cho Tạ Trường Ý ân cần thăm hỏi. Không ngờ là người khác bắt máy. Một giọng nữ nói nũng nịu: “Alo? Thật ngại quá, Trường Ý uống say, không nghe điện thoại được.”

 

Tôi hiểu rõ những khúc cua này, cũng không mất hứng lắm, chỉ nói: “Vậy cô chăm sóc anh ấy cho tốt.”

 

Lời còn chưa nói xong, bên kia vang lên giọng nói lạnh đến muốn c.h.ế.t người: “Ai bảo cô nhận điện thoại của tôi? Không muốn dùng tay nữa à?”

 

Tôi dừng một chút, Tạ Trường Ý và tôi đối nghịch đã nhiều năm, thường bị tôi làm cho tức giận đến giậm chân, nhưng cũng chưa từng nghe anh ta dùng ngữ khí này nói chuyện.

 

Nhưng mà trong nháy mắt, đầu dây bên kia điện thoại đã đổi người, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, giọng Tạ Trường Ý chợt dịu xuống: “Có chuyện gì sao?”

 

Tôi cười cười: “Không có chuyện gì, chỉ muốn nói với anh là đừng uống nhiều quá.”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Bên kia yên tĩnh thật lâu, tôi còn tưởng người anh ta đã ngủ rồi, thì đột nhiên lại nghe anh ta nói: “Tới đón tôi.”

 

Giọng Tạ Trường Ý rất bình thản, giống như đang nói chuyện gì đó rất tự nhiên: “Tôi uống say rồi, tới đón tôi về nhà.”

 

“Không, anh say rồi, anh gọi tài xế đi.”

 

“Cô bảo tôi làm gì?”

 

“Tôi không biết lái xe!”

 

24

 

Cuối cùng tôi đành phải gọi tài xế cùng đi đón Tạ Trường Ý.

 

Cái tên này thật biết giày vò người ta.

 

25

 

Khoảnh khắc tôi đẩy cửa ghế lô ra, sân khấu một giây trước còn náo nhiệt liền yên tĩnh lại.

 

Tôi khoát tay, hỏi: “Tạ Trường Ý đâu?”

 

Người trong ghế lô sững sờ tránh ra, toi nhìn thấy Tạ Trường Ý lười nhác dựa vào sô pha.

 

Tôi đi tới ý bảo anh ta đứng dậy.

 

Tạ Trường Ý ngẩng đầu híp mắt: “Chóng mặt.”

 

Tôi cắn răng, cúi người đỡ anh ta, vừa đỡ tôi liền biết người này cũng không say lắm, sức nặng đè trên người tôi áng chừng chỉ có cái đầu.

 

Có người nhận ra tôi, giật giật tay áo Tạ Trường Ý: “Anh, anh đừng nhận lầm, đây là Sầm Nhất trước kia anh ghét nhất, không phải chị dâu. Anh đi với cô ta em sợ anh sinh tử khó lường. Hơn nữa anh và Sầm Nhất đi rồi, lát nữa chị dâu tới không tìm thấy anh thì làm sao.”

 

Oày, Tạ Trường Ý cười nhếch miệng: “Không nhận sai.” Rồi quay đầu đi theo tôi.

 

Còn lại đám người hóa đá ngay tại chỗ.

 

26

 

Lên xe, tôi ngồi dựa vào cửa sổ cũng không muốn phản ứng với Tạ Trường Ý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chim-hoang-yen/6.html.]

Sau hôm nay tất cả mọi người trong giới này sẽ biết tôi và Tạ Trường Ý đi cùng nhau.

 

Ha ha, Tạ Trường Ý, mục đích làm nhục tôi của anh xem như đã đạt được. Mọi thứ đã bị hủy hoại.

 

Tạ Trường Ý cảm nhận được cảm xúc của tôi, cười khẽ: “Cô gái kia là bọn họ gọi tới. Tôi không biết, cũng chưa từng phản ứng. Không biết lấy đâu ra lá gan, thừa dịp tôi đi toilet nhận điện thoại của cô. Sau này cô ta sẽ không xuất hiện nữa trước chúng ta nữa.”

 

Tôi có chút mờ mịt, nhìn Tạ Trường Ý hàm đang có ánh mong chờ, thăm dò nói: “Vậy anh thật giỏi quá đấy nhỉ?”

 

Tạ Trường Ý nhíu mày.

 

“Nhưng đó có phải là điều mà một con chim hoàng yến như tôi nên biết không?”

 

Đáy mắt Tạ Trường Ý ngưng tụ ý cười lại chậm rãi tiêu tán.

 

Sau khi xuống xe, tôi làm bộ muốn đi đỡ Tạ Trường Ý, anh ta lại hất tay tôi ra, tự mình đi.

 

Xem xem, tôi đã nói là anh ta không say mà.

 

Kết quả một giây sau anh ta liền ngã sấp xuống cửa chính.

 

... Cái tên này cũng thật là.

 

Tôi cúi xuống đỡ Tạ Trường Ý, bất ngờ bị anh ta túm lấy. Cả người tôi mất đi trọng tâm, mất thăng bằng ngã sấp vào lòng Tạ Trường Ý.

 

Hô hấp giao nhau, mùi bạc hà trên người Tạ Trường Ý xâm nhập mũi tôi, mùi thơm mát mẻ từ trước đến nay vốn để nâng cao tinh thần giờ phút này lại làm cho tôi cảm thấy càng thêm nóng mặt.

 

Quá gần. Gần đến mức dường như tôi có thể nghe thấy nhịp tim của Tạ Trường Ý.

 

Tôi hung dữ trừng mắt nhìn Tạ Trường Ý một cái, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng Tạ Trường Ý lại ôm chặt tôi vào trong ngực. Tôi càng giãy dụa, Tạ Trường Ý càng gia tăng sức giam cầm.

 

“Tạ Trường Ý!”

 

Bóng của sợi tóc gãy trên trán rải rác trên lông mi, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của Tạ Trường Ý.

 

Bỗng nhiên Tạ Trường Ý ghé sát vào tôi, lướt qua môi tôi, hung hăng cắn mạnh như trút giận trên cổ tôi.

 

Tôi đau đến sợ hãi kêu lên một tiếng, vung chân múa tay chân đánh anh ta, anh ta vẫn không chịu buông ra.

 

Mẹ kiếp, kiếm tiền vất vả quá chừng.

 

Thật vất vả chờ Tạ Trường Ý mở miệng, anh ta lại kề cổ mình lại: “Em cắn lại đi.”

 

Tôi cười khẩy đứng lên: “Không cắn, sợ làm cho anh sảng khoái.”

 

Tạ Trường Ý cười khẽ một tiếng, tựa vào tường: “Sầm Nhất, có phải em vẫn còn thích Thẩm Dụ Châu không? Nhưng em biết không, ngày mai hắn chính thức đính hôn với vị thiên kim thật kia rồi. Người như vậy, cũng đáng để em thích sao?”

 

Bước chân trở về phòng tôi dừng lại.

 

Là không đáng.

 

Nhưng tôi sẽ đáng giá cho ai thích đây.

 

27

 

Ngày hôm sau Tạ Trường Ý cố ý kéo tôi đi tham gia tiệc đính hôn. Tôi nói anh ta không sợ người tôi phát hiện ra quan hệ của chúng tôi sao. Anh ta không thèm để ý nói: “Tôi chỉ sợ mọi người không biết.”

 

Cứ như tôi là người khiến anh ta cảm thấy tự hào vậy.

 

Nhưng không biết vì sao, lời này của Tạ Trường Ý lại an ủi tôi một cách kỳ lạ. Tôi cũng sẽ là niềm tự hào của ai đó.

Loading...