Chim hoàng yến - 7
Cập nhật lúc: 2024-09-21 21:14:59
Lượt xem: 1,188
28
Tạ Trường Ý đặc biệt đặt cho tôi một bộ lễ phục cao cấp. Anh ta cũng mặc một bộ âu phục cao cấp. So với hai nhân vật chính đặt tiệc cưới còn long trọng hơn.
Thẩm Dụ Châu và Khương Miểu đang nói chuyện với nhau. Hắn vẫn mang dáng vẻ đẹp trai thanh tú, lúc nói chuyện dịu dàng thong dong, cô gái bên cạnh thân mật kéo cánh tay hắn.
Khương Miểu chú ý tới chúng tôi trước hắn, sắc mặt cô ấy cứng đờ, sau đó im lặng ngăn cản tầm mắt Thẩm Dụ Châu.
Thật ra thì không cần thiết.
Cho dù hôm nay tôi có xinh đẹp thế nào đi nữa, người đứng bên cạnh hắn cũng không thể là người khác. Người hắn muốn cưới chỉ có thể là tiểu thư nhà họ Khương.
Nhưng tôi và Tạ Trường Ý thật sự không phải là người có thể bị ngăn trở.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Chúng tôi cho tới bây giờ đều là người gây sự chú ý.
Thẩm Dụ Châu quả nhiên rất nhanh liền chú ý tới tôi.
Một giây trước hắn còn đang cười nói tự nhiên, một giây sau nụ cười liền ngưng đọng ở khóe môi. Hắn tự nhiên buông cánh tay Khương Miểu ra, cười nhạt đi về phía tôi và Tạ Trường Ý.
“Sao em lại tới đây?” Hắn không thèm nhìn Tạ Trường Ý, bình tĩnh nhìn tôi: “Sầm Nhất, đừng gây rối. Nơi này không phải là nơi em nên tới.”
Oày, trong lúc nhất thời tôi dĩ nhiên không nghĩ ra bắt đầu mắng từ đâu.
Tạ Trường Ý ôm vai tôi, ngẩng đầu: “Thẩm Dụ Châu, bạn gái của ông đây muốn đi đâu thì đi. Sẽ không có nơi nào cô ấy không nên đến cả.”
Thần sắc Thẩm Dụ Châu cứng ngắc, lại rất nhanh khôi phục như bình thường, khẽ cười nói: “Sầm Nhất, em cần gì vì tức giận anh mà bịa ra chuyện như vậy. Em kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không ở cùng một chỗ với cậu ta.”
Tôi cũng cười: “Có gì đâu, lúc trước kiêu ngạo tôi không phải cũng không thể ở bên cạnh anh sao. Nhưng mà anh quả thật nói đúng, tôi không ở bên cạnh Tạ Trường Ý.”
Thẩm Dụ Châu buông lỏng mày.
Tôi tiếp tục nói: “Tôi chỉ là con chim hoàng yến mà anh ta nuôi mà thôi.”
Thẩm Dụ Châu không nói gì, ánh mắt khóa ở trên người tôi, mang theo vài phần ý tứ tìm tòi nghiên cứu, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở cổ tôi, trên khuôn mặt người từ trước đến nay luôn hờ hững tự kiềm chế lần đầu tiên thay đổi thần sắc, hắn nắm chặt cổ tay tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sầm Nhất! Sao em lại đê tiện như vậy?!”
Toàn bộ bữa tiệc bỗng nhiên yên lặng. Vô số ánh mắt hội tụ trên người tôi.
Tôi không cảm thấy có gì xấu hổ, giới hào môn bán hôn nhân, bán một lần chính là cả đời. Còn tôi chỉ bán một thời gian thôi. Ai nên khinh thường ai chứ...
Đang yên tĩnh không tiếng động, đột nhiên một đôi tay ôm tôi, ngữ khí lười biếng tùy ý: “Liên quan quái gì đến cậu, ông đây thích.”
Tạ Trường Ý nhíu mày, ánh mắt khinh thường, cười đường hoàng tùy ý: “Trò chơi tình nhân giữa chúng tôi tới phiên cậu phán xét sao.”
Sắc mặt Thẩm Dụ Châu càng thêm khó coi, còn muốn nói gì nữa nhưng Tạ Trường Ý bưng rượu vang đỏ chạm cốc với hắn: “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên hôm nay tôi và Sầm Nhất tới chúc cậu đính hôn vui vẻ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chim-hoang-yen/7.html.]
Tôi cũng cầm ly rượu vang đỏ, cười chạm cốc với Thẩm Dụ Châu: “Trăm năm hoà hợp.”
Thân hình Thẩm Dụ Châu run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt, rượu trong tay lại một lúc lâu không uống.
Không uống thì sao chứ. Cũng không quay đầu lại được.
29
Tôi tự nhận ngày đó biểu hiện cũng coi như ngoan ngoãn, cũng không biết vì sao, sau khi về nhà Tạ Trường Ý lại tối sầm mặt. Anh ta cau mày hỏi đi hỏi lại tôi: “Sầm Nhất, sao em không tức giận? Tại sao em phải cười chứ? Trước kia em không phải như vậy.”
Tôi trầm mặc không nói.
Cuối cùng, Tạ Trường Ý lắc đầu: “Sầm Nhất, tôi có chút không hiểu rõ em. Em như vậy thật không có ý nghĩa.”
30
Nhưng Tạ Trường Ý, tôi phải làm thế nào mới có thể không thay đổi đây.
31
Lúc còn nhỏ, cha và mẹ luôn bận rộn. Thỉnh thoảng bọn họ cũng ở nhà, nhưng đại đa số là cãi nhau. Khi tôi đến gần muốn ôm một cái, bọn họ sẽ chán ghét và mệt mỏi nhìn tôi, cuối cùng khàn cả giọng để bảo mẫu ôm tôi đi.
Tôi cố gắng trở thành một đứa trẻ ngoan. Họ dường như có một chút nhẹ nhõm và sau đó yên tâm hơn khi không trở về nhà. Bởi vì đứa trẻ ngoan sẽ tự chăm sóc tốt bản thân.
Sau này tôi không làm đứa bé ngoan nữa. Tôi giống như một con nhím. Con nhím không ai yêu, nhưng có thể nhận được sự chú ý. Họ bắt đầu về nhà để giải quyết vấn đề của đứa trẻ rắc rối là tôi.
Điều đó làm tôi hạnh phúc. Tôi không sợ bọn họ thất vọng, không sợ bọn họ chán ghét tôi, nhưng tôi sợ không gặp được bọn họ.
Đáng tiếc. Sau khi bọn họ cảm thấy tôi dường như hết thuốc chữa, bắt đầu hoàn toàn mặc kệ tôi. Tôi vô tình nghe được bà Triệu nói: “Hư hỏng thì cũng chẳng sao, diện mạo cũng không tệ lắm, liên hôn cũng coi như có thể được việc.”
Ngày đó tôi khóc đi tìm Thẩm Dụ Châu, mưa rất lớn, hắn bị bộ dạng chật vật của tôi làm cho hoảng sợ, cuối cùng ôm tôi nói: “Đừng khóc. Không có việc gì, anh ở đây.”
Sau đó tôi không phải nhà con gái họ Khương, hắn liền không còn như vậy nữa.
Kỳ thật mấy năm nay tôi vốn cũng tự khuyên nhủ bản thân mình, cũng tiếp nhận mọi chuyện. Không yêu thì có sao, tôi có rất nhiều tiền. Bọn họ vốn không yêu bất cứ đứa trẻ nào. Nhưng sao bọn họ có thể xoay người nâng Khương Miểu như nâng trứng chứ.
Sao tôi đứng trước mặt cha mẹ ruột của mình, bọn họ cũng vẫn không nhìn thấy tôi.
Nhìn vào những người này, nhìn vào những năm qua. Tại sao tôi có thể sống mà không có gì cả. Có phải tôi sinh ra không xứng đáng được yêu thương không?
Cho nên Tạ Trường Ý, tôi làm sao có thể không thay đổi. Anh thích tôi trong lúc tâm huyết dâng trào, sao tôi có thể sao cho là thật.
32
Quên đi, những thứ này không quan trọng. Không có tiền thì không yêu đương gì hết.