CHỊU KHỔ KHÔNG PHẢI LÀ PHÚC - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-06-28 19:30:38
Lượt xem: 2,143
Lần này cha đã hoàn toàn hiểu ra, ông ấy cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn mẹ:
“Tôi chưa bao giờ biết bà lại là người như vậy, còn dám lấy đồ của con gái đi làm chuyện công ích, bà cũng giỏi thật đấy!”
“Sao bà không đi tranh cử tổng thống luôn đi, nói không chừng người ta sẽ đồng lòng lựa chọn bà đấy!”
“Quốc Đống, sao ông có thể nói tôi như vậy!”
Mẹ sợ đến quên cả khóc:
“Tôi là mẹ của con bé, chẳng lẽ tôi lại đối xử không tốt với con bé ư! Chỉ là tôi cảm thấy những thứ kia không thích hợp với con bé mà thôi, sao ông lại nghĩ xấu về tôi như vậy!”
“Thà rằng bà chỉ là một người xấu xa mà thôi!”
Cha nhìn mẹ mang theo ẩn ý:
“Có tâm khác biệt hoàn toàn với vô tâm. Trương Quế Chi, bà tự biết rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình, đừng ép tôi làm bà mất hết mặt mũi ngay trước mặt con cái.”
Lời này vừa được nói ra, mẹ cũng không dám gây náo loạn nữa. Bà ấy im lặng đứng đó không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Chuyện sau đó, tôi cũng không biết thế nào.
Bởi vì anh trai mách lẻo xong liền kéo tôi chạy đi mất.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại, phía sau lập tức truyền đến tiếng chất vấn của cha và tiếng khóc của mẹ.
Tôi hỏi anh trai tại sao bọn họ lại cãi nhau.
Anh trai nở nụ cười: “Cái đầu nhỏ như em thì biết cái gì, mặc kệ bọn họ đi, cha sẽ xử lý chuyện này.”
Sau đó anh ấy còn nói: “Tuệ Tuệ à, em không cần phải nghe lời mẹ, biết không, không phải tất cả người lớn đều thân thiện với trẻ con đâu.”
“Lấy danh nghĩa tốt đẹp tặng đồ cho người khác, đều là người xấu cả thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chiu-kho-khong-phai-la-phuc/chuong-02.html.]
Anh ấy lải nhải, nói liên miên rất nhiều, giống như một bà cụ đang quan tâm đến tôi, chọc cho tôi cười thật lâu.
Thấy tôi cười, anh trai cũng cười theo.
Anh ấy khom lưng xoa mặt tôi, nói: “Tuệ Tuệ đừng sợ, có anh trai ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt em.”
Anh trai đối xử với tôi rất tốt, rất tốt, bàn tay nắm lấy tay tôi rất ấm áp, tôi rất thích anh trai.
2.
Từ sau khi anh trai tố cáo mẹ xong, đồ cha mua cho tôi không còn mất tích nữa.
Mẹ cực kỳ không vui nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ là có mấy ngày mẹ không thèm để ý tới tôi.
Anh trai cũng không thèm để ý đến mẹ, mỗi ngày tan học anh ấy đều tìm mọi cách dẫn tôi đi chơi cho đến giờ ăn cơm tối mới dắt tôi trở về.
Mẹ cảm thấy tôi làm lỡ việc học tập của anh trai nhưng bà ấy không dám nói thẳng, vì thế mẹ mới nhân cơ hội kéo tôi vào bếp dạy nấu ăn xào rau.
Tôi ngồi trên băng ghế run rẩy chiên xào, mẹ đứng một bên lại cực kỳ vui mừng.
“Tuệ Tuệ, anh con là con trai, con là con gái. Hai đứa không hề giống nhau chút nào, tương lai sau này của anh trai con sẽ rất khác.”
“Là số mệnh con khổ, sinh ra chỉ là một đứa con gái. Cho nên con phải vất vả một chút, nếu không tương lai sớm hay muộn cũng bị vấp ngã khi ra ngoài xã hội mà thôi.”
“Tất cả những gì mẹ làm chỉ vì muốn tốt cho con, con phải hiểu cho mẹ. Anh con và ba con không hiểu thì thôi, con cũng không thể không hiểu chuyện như bọn họ được.”
Bà ấy nói rất lâu, câu trước câu sau đều là chịu khổ chịu khó mới là đức tính tốt, bà ấy còn lấy ví dụ chuyện khi bà ấy còn bé đã phải lên núi cắt cỏ nuôi heo, chăn trâu.
Tôi không biết tại sao mẹ lại nói những lời như vậy, cũng không hiểu tại sao tôi và anh trai không giống nhau.
Tôi không nghĩ ra.
Ban đêm tôi trốn trong chăn lén khóc, khóc đến nỗi ướt cả gối đầu, đến khi sưng cả hai mắt.