Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:30:11
Lượt xem: 48
Gần đây Quan Tri Ý không cần biết đi đến nhà nào cũng được cưng chiều như gấu trúc, không được đi làm khiến cô kìm nén muốn chết, thế nên rảnh rỗi không có gì làm bắt đầu nghiên cứu các kiểu chế biến món ăn.
Quan Tri Ý làm nũng: “Chỉ lần này thôi mà, em kệ đấy, em đã làm rồi thì chị cứ nếm thử xem.”
Quan Hề hết cách với cô em này, cô cầm đũa lên ăn thử miếng: “Ôi… Ngon phết này.”
“Thật ạ! Em cho thêm nguyên liệu đặc biệt tự chế vào đấy.” Quan Tri Ý ôm mặt nhìn Quan Hề cực kỳ vui vẻ, “Chị thích là được rồi.”
Mấy anh trai ngồi bên không nhìn nổi nữa.
“Tiểu Ngũ này, sao mỗi Quan Hề có đồ ăn, không có phần của bọn anh à.” Anh hai Quan Tử Dụ ai oán nói.
Quan Nguyên Bạch: “Anh chấp với đứa cuồng chị gái làm gì, có Quan Hề ở đây con bé còn nhìn thấy anh sao.”
Quan Hề đắc ý hất cằm: “Tiểu Ngũ quý em nhất đấy, không cần hâm mộ đâu.”
Quan Tử Dụ: “Này, tốn công anh thương em, anh kém em chỗ nào chứ.”
Quan Hề: “Anh kém em thật đấy, em chăm bẵm tiểu Ngũ từ nhỏ đến lớn!”
Quan Tử Dụ: “Quan Hề này em nói điêu cũng phải soạn sẵn văn đi chứ, con bé kém em có một tuổi thôi.”
“Cũng là em chăm lớn.”
“Anh chị đừng cãi nhau nữa.” Quan Tri Ý vui vẻ nói: “Không cần ghen tị đâu, trong nhà còn nhiều mà, em vào lấy thêm có được không.”
“Được rồi, em ngồi xuống cho anh.” Quan Nguyên Bạch nói, “Cẩn thận đừng có ra ra vào vào nữa, bảo dì giúp việc mang ra.”
“Ừm.”
Một lúc sau dì giúp việc lại mang một bát ra, Quan Hề gọi dì ấy: “Bên trong còn không dì, gói cho cháu một phần.”
“Vẫn còn, để tôi gói cho cô chủ.”
“Được.”
Quan Tri Ý phấn khởi: “Chị còn gói mang về cơ à, xem ra em nấu ngon phết nhở.”
“Phải đấy, đồ ăn ngon thế này mà không mang về cho cục cưng nhà chị ăn thử thì tiếc quá.” Nói xong Quan Hề bỏ đũa xuống đi vào trong nhà, “Mọi người cứ thong thả ăn đi, em về trước đây.”
“Ai là cục cưng của nó?” Sau khi Quan Hề đi, người nào đó không hiểu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cho-anh-den-ben-em/chuong-172.html.]
Vẻ mặt Quan Nguyên Bạch bị sến sẩm sởn gai ốc: “Giang Tùy Châu.”
…
Quan Hề xách hộp giữ nhiệt, cô lái xe đến tổng công ty của Quang Dịch thật.
Vừa rồi cô nghĩ tay nghề của tiểu Ngũ không tệ, phải mang về cho Giang Tùy Châu ăn thử mới được. Nhưng nghĩ lại để đó đến lúc anh về ăn mất ngon, nên mới lái xe đến thẳng công ty.
Giờ này chắc anh cũng thấy đói rồi nhỉ.
Quan Hề đến dưới công ty thì vào luôn sảnh chính, nhân viên ở đây tất nhiên nhận ra cô, chào hỏi xong còn lễ phép mời co vào. Cô đi thẳng vào trong, đến chỗ thang máy chuyên dụng cho quản lý cấp cao ấn thang máy.
Hôm nay cô xách một chiếc túi Birkin rất lớn, vừa hay có thể bỏ cả hộp giữ nhiệt đựng mì hầm thịt vào trong. Trong lúc đợi thang máy cô còn mở ra nhìn, thấy hộp giữ nhiệt vẫn chưa bị nghiêng đổ.
“Quan Hề?” Đúng lúc này có người ở cạnh gọi tên cô.
Quan Hề quay sang nhìn, nhận ra đây là người cô không gặp đã lâu. Cô không hề quen người này nhưng chỉ cần nhìn đã nhận ra, bởi vì đây chính là vợ của anh hai nhà Giang Tùy Châu, tên là Dương Thiên Du.
“Chào cô Dương.”
Dương Thiên Du khẽ gật đầu: “Đến tìm Giang Tùy Châu à?”
Chứ sao nữa…
Quan Hề: “Phải.”
“Hóa ra hai đứa vẫn ở bên nhau thật à, thú vị đấy… Cái này coi như là đường lùi của cậu ta nhỉ?” Dương Thiên Du bật cười khiến người ta cảm thấy kỳ dị.
Quan Hề bị câu nói vô duyên này của chị ta chọc tức, nhưng cô cũng biết Dương Thiên Du sẽ không để cho mình thoải mái được. Dù sau chị ta cũng đối đầu với Giang Tùy Châu, cô ở bên Giang Tùy Châu nên tất nhiên cũng là người đối đầu với chị ta.
“Đường lùi gì, không biết cô Dương đang nói cái gì nhỉ?” Quan Hề nhíu mày ra vẻ thiếu nhẫn nại.
Dương Thiên Du giống như còn không nhận ra, chị ta nói thẳng: “Chả có gì cả, chỉ thấy chị đây lớn hơn cô vài tuổi nên mới tốt bụng nhắc nhở cô một câu.”
“??”
Vẻ mặt của Dương Thiên Du không giấu nổi vui sướng: “Chính là ấy, người tham lam cái trước mắt sẽ bị cắn trả, cô xem lần này Giang Tùy Châu không bù đắp nổi số thiếu hụt của cậu ta nữa rồi. Cô đấy, nghĩ kỹ xem có nên gả vào nhà họ Giang không nhé.”
“Thiếu hụt?”
Dương Thiên Du sững sờ, ra vẻ kinh ngạc lắm: “Không phải chứ, chẳng lẽ cô không biết gì sao? Tuy đây là chuyện nội bộ của Giang thị chúng tôi, nhưng cô là bạn gái cậu ta mà cậu ấy cũng không bảo cô một tiếng à?”