Chú đừng giả vờ - 10 (END)
Cập nhật lúc: 2024-11-07 13:49:30
Lượt xem: 669
“Chuyện này có liên quan gì đến việc chú hôn cháu chứ?”
Mạnh Tri Tiết nhẹ nhàng ôm tôi, chậm rãi kể cho tôi nghe chuyện chú họ nhà họ Mạnh khi đó nhân cơ hội ông nội Mạnh bệnh nặng, thân thể con trai trưởng nhà họ Mạnh không tốt, khó có thể làm trụ cột của gia đình.
Bởi vì ông nội Mạnh bị người bên cạnh hại chết, mà Mạnh Tri Tiết là người tận mắt chứng kiến, anh hận mình bất lực không làm được gì cho nên mắc phải chướng rối loạn căng thẳng chấn thương.
“Tình huống rất phức tạp, không chỉ đơn giản như vậy.” Mạnh Tri Tiết nói.
Sau đó vì tình tình rất tệ, cho nên anh tuân theo lời dặn của bác sĩ uống rất nhiều thuốc, gây ra một số tác dụng phụ, trong đó có sinh ra ảo giác.
Ngoài ra, trong lúc tâm trạng không tốt anh cố gắng tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi, trên đường lại biết được tin tức chú họ bỏ trốn ở nước ngoài.
Một khi bị kích thích, anh không thể kiểm soát được hành vi của mình sau khi uống thuốc.
Kể cả chuyện anh ra nước ngoài phát triển công việc kinh doanh của nhà họ Mạnh cũng đều là giả, chữa bệnh mới là mục đích chính. Ngay cả chuyến đi nước ngoài khẩn cấp này cũng là do chú họ có động tĩnh, cuối cùng anh cũng đã dọn dẹp sạch sẽ.
“Vậy sao lúc đó chú không nói cho em biết?” Tôi đau lòng ôm lấy mặt anh, không trách anh khi đó thô lỗ.
Anh an ủi tôi: “Mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ có em bên cạnh, anh rất mãn nguyện. Có lẽ anh đã yêu em từ lâu nhưng anh đã cố gắng hết sức để thôi miên chính mình. Em là một cô gái bằng tuổi Duy Duy, anh thích em là hành vi cầm thú. Nhưng tiềm thức lúc mất khống chế vẫn làm những gì bản năng muốn làm với em. Anh nợ em một câu xin lỗi, Du Du.”
Tôi liều mạng lắc đầu: “Thật ra, em không trách chú.”
Có lẽ bởi vì từ nhỏ Mạnh Tri Tiết đối xử tốt với tôi, có lẽ bởi vì tôi vốn có thiện cảm với anh, sâu trong nội tâm tôi vẫn không có bao nhiêu oán hận. Chỉ tức giận vì ngay cả một lời giải thích anh cũng không có. Bây giờ biết ngọn nguồn, càng không thể trách anh.
Nhưng mà...
Tôi hỏi anh: “Chú cảm thấy thích em là hành vi cầm thú, vậy tại sao còn muốn cưới em?”
Mạnh Tri Tiết cười khẽ một tiếng: “Bởi vì anh phát hiện có em bên cạnh, anh căn bản không muốn làm người.”
Nửa câu cuối cùng anh thì thầm bên tai tôi, khiến lỗ tai tôi mềm nhũn tê dại. Tôi muốn mắng anh vài câu, bảo anh không được như vậy. Nhưng đôi mắt sâu kia quá cưng chiều, khiến tôi chỉ có thể trầm luân.
19
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sau đó chúng tôi yêu đương bí mật.
Bên ngoài trường học, xe của Mạnh Tri Tiết khiêm tốn chờ ở góc đường.
Thấy tôi sau khi lên xe còn nhìn xung quanh, bất đắc dĩ nói: “Tổ tông của anh, anh đáng xấu hổ như vậy sao?”
Tôi nghiêm trang nói: “Đúng vậy.”
Ánh mắt Mạnh Tri Tiết giật giật: “Chẳng lẽ em thật sự ghét bỏ anh lớn tuổi?”
Từ sau khi Mạnh Tri Tiết nhìn thấy tôi hợp tác với mấy chàng diễn viên trẻ, liền luôn buồn bực.
Tôi bật cười thành tiếng, xoa xoa mặt anh: “Sao có thể như vậy, anh lớn hơn em có chín tuổi mà thôi! Chỉ là lúc trước, ở trước mặt Duy Duy em tỏ vẻ ghét bỏ anh như vậy, bây giờ lại yêu đương với anh, nếu bị cô ấy phát hiện, thật mất mặt.”
Mạnh Tri Tiết thở dài.
Ai biết tôi tỉ mỉ che giấu tình yêu, cuối cùng vẫn bị người nhà họ Mạnh biết được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chu-dung-gia-vo/10-end.html.]
20
Hôm đó tôi và Mạnh Tri hẹn hò, bắt gặp ba người nhà Mạnh Duy Duy ra ngoài ăn cơm.
Mạnh Duy Duy hỏi Mạnh Tri Tiết: “Chú, chú với ai tới đây?”
Mạnh Tri Tiết cười nhạt: “Bạn gái.”
“Cái gì, Tri Tiết, cậu thật sự có bạn gái?! Tôi còn tưởng cậu nói kết hôn là nói chơi.” Cha Mạnh Duy Duy nói.
Mạnh Tri Tiết không nói lời nào, ánh mắt ba người bọn họ tự nhiên tập trung vào tôi đang che mặt sau lưng Mạnh Tri Tiết.
Tôi không chịu nổi xấu hổ, đành phải buông tay, cười khổ chào hỏi: “Chào chú dì, Duy Duy.”
Vợ chồng nhà họ Mạnh im lặng ba giây, không thể tin được: “Tri Tiết, Du Du là bạn gái của cậu à?!”
Mạnh Tri Tiết nắm tay tôi, gật đầu.
Chỉ có Mạnh Duy Duy cười hì hì: “Quả nhiên! Du Du vẫn không thoát khỏi móng vuốt của chú.”
Mạnh Duy Duy lén nói với tôi: “Chú mình thích sạch sẽ, nếu không phải thích ai, tuyệt đối sẽ không ngủ chung giường với cô ấy. Khi đó cậu sẽ chạy không thoát.”
Tôi kinh hãi nhìn thoáng qua Mạnh Tri Tiết. Người đàn ông phúc hắc này!
*(phúc hắc là tiếng lóng, chỉ người có bề ngoài tốt bụng nhưng bên trong xấu xa)
Sau đó, cuộc hẹn này biến thành gặp phụ huynh.
Bởi vì tôi và người nhà họ Mạnh quá quen thuộc, vợ chồng nhà họ Mạnh nói giống như có thêm một đứa con gái, vui mừng hớn hở thông báo cho gia tộc.
Tôi trở thành bà Mạnh mà mọi người ngưỡng mộ.
Còn Nguyễn Tang bị người ta bắt được một loạt sự kiện trà xanh, không cần tôi ra tay, cô ta cũng đã cút khỏi làng giải trí. Cái này gọi là “Người xấu tự có trời phạt”.
Giang Mặc chỉ vội vàng gặp tôi một lần trong bữa tiệc kết hôn của tôi, hốc mắt ửng đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm tôi. Người không biết, còn tưởng rằng hắn đến đập phá.
Mạnh Tri Tiết ôm eo tôi, khách khí kính hắn một ly: “Cậu Giang, cảm ơn đã để tôi thắng.”
Mấy chữ vô cùng đơn giản trực tiếp đ.â.m vào tim Giang Mặc.
Tôi liếc Mạnh Tri Tiết một cái, ánh mắt đang nói: Quả nhiên là phúc hắc!
Mạnh Tri Tiết lén đưa tôi về phòng nghỉ, cởi cà vạt, cởi nút áo sơ mi, cả khuy măng sét cũng để sang một bên.
Sau đó nhốt tôi ở bàn trang điểm: “Bà Mạnh, vừa rồi em nói với cậu ta mấy câu? Anh ghen rồi, muốn dỗ.”
Hôm đó lần đầu tiên tôi biết, Mạnh Tri Tiết không chỉ là một người đàn ông phúc hắc, mà còn là một bình dấm chua.
Mà có thế nào thì tôi cũng rất yêu.
(--END--)