Chú đừng giả vờ - 9
Cập nhật lúc: 2024-11-07 13:49:07
Lượt xem: 640
17
Suốt một tháng, tôi không có tin tức gì từ anh. Nhìn điện thoại vô số lần, cảnh tượng trong xe ngày đó cũng hồi tưởng vô số lần. Càng nghĩ càng hoài nghi, đó có thể chỉ là ảo giác của tôi.
Hôm đó Mạnh Duy Duy tìm tôi chơi, nói Mạnh Tri Tiết đã về nước, liên tục ba ngày ở lại công ty làm việc.
Tôi chợt cảm thấy kem ốc quế trong tay cũng không thơm. Anh thế mà trở về cũng không nói với tôi. Trong lòng không khỏi có chút chua xót.
Mạnh Duy Duy không biết tôi nghĩ gì, còn nói: “Du Du, cậu biết không, chú mình lại chủ động nói với cha mẹ là muốn kết hôn.”
Tôi kinh ngạc trong chớp mắt, lạnh lùng nói: “Chú ấy kết hôn thì liên quan gì đến mình.”
Mạnh Duy Duy suy nghĩ một chút: "Cúng đúng, dù sao thân phận và tuổi tác của chú mình đều không thích hợp với cậu, mình đoán cậu cũng không muốn bị chú mình quản cả đời."
“Cậu nói đúng.”
Trong thời gian này, Giang Mặc đã tìm tôi một lần.
“Anh tới là muốn truy cứu chuyện tôi bắt nạt Nguyễn Tang sao?” Tôi ôm n.g.ự.c đứng cách hắn rất xa, trong lòng không gợn sóng.
Giang Mặc mím môi, chua xót nói cho tôi biết: “Anh và Nguyễn Tang chia tay rồi.”
“Vì sao?” Lòng hiếu kỳ khiến tôi vô thức hỏi ra miệng, lại cảm thấy không ổn.
Giang Mặc thản nhiên nói: “Bởi vì anh phát hiện cô ta không phải như anh tưởng tượng, còn em, lại làm cho anh mãi không quên được.”
“Ồ,” Tôi bình tĩnh nói: “Quên không được là tốt.”
Giang Mặc ngăn cản đường đi của tôi, hỏi tôi: “Em yêu đương chưa?”
“Này, anh Giang, bây giờ anh hỏi vấn đề này không cảm thấy rất đê tiện sao?” Tôi nhíu mày không trả lời trọng tâm câu hỏi.
Giang Mặc nhịn một chút, hèn mọn nói: “Mạnh Tri Tiết có quan hệ gì với em, tại sao trong giới giải trí đều đồn anh ta là chỗ dựa của em?”
Tôi lừa gạt một câu: “Mạnh Tri Tiết là chú của bạn thân tôi không phải anh biết rồi sao, nhưng mà tôi không có nghĩa vụ giải thích với anh.”
Giang Mặc nắm lấy cổ tay tôi, hốc mắt ửng đỏ, nói từ tận đáy lòng: “Du Du, anh rất nhớ em.”
Tôi chỉ cảm thấy cổ tay rất đau, rất phiền: “Anh có thể buông tay không?”
“Bây giờ anh sẽ không buông tay nữa.” Giang Mặc chắc chắn nói.
Dứt lời, có người đi tới bên cạnh nện một đ.ấ.m vào mặt hắn. Giang Mặc lảo đảo đụng vào tường, ho khan không ngừng.
Mạnh Tri Tiết ở bên cạnh bảo vệ tôi, ánh mắt nhìn về phía Giang Mặc kết một tầng băng lanh giá, không khí xung quanh lạnh xuống mấy độ.
“Giang Mặc,” Anh chậm rãi nói, híp mắt nguy hiểm không thôi: “Nếu để tôi thấy cậu còn dây dưa với cô ấy, cẩn thận cái tay của cậu.”
Nói xong, tôi bị Mạnh Tri Tiết kéo vào trong xe.
18
Tôi ngồi rất sát cửa sổ, cách vị trí của Mạnh Tri Tiết đủ để nhét thêm hai người nữa.
Mạnh Tri Tiết lại gần hỏi tôi: “Du Du, sao không nói chuyện với anh?”
Tôi vén tóc, nhìn ngoài cửa sổ tức giận nói: “Mạnh tổng cao quý công việc bận rộn, lâu như vậy vẫn không liên lạc, cháu còn tưởng rằng Mạnh tổng quên mất cháu rồi.”
Mạnh Tri Tiết cười khẽ: “Quên ai cũng không thể quên em. Dù sao thì... em cũng là người phụ nữ duy nhất làm khó được anh thôi.”
“Chú!” tôi quay đầu lại, tức giận không thôi.
Nhưng những tức giận kia, theo ý cười trong mắt người đàn ông này từng chút từng chút bị hòa tan.
Tôi không ngừng phỉ nhổ chính mình, Diệp Hòa Du ơi Diệp Hòa Du, mày có thể chống đỡ một chút hay không.
Mạnh Tri Tiết nhắm chuẩn thời cơ ôm lấy tôi: “Du Du, đừng nóng giận, anh xin lỗi được không? Lần này trở về anh không liên lạc với em, là muốn chuẩn bị tốt mọi chuyện, sau đó...”
“Sau đó cái gì?” Tôi nghi hoặc nhìn anh thừa nước đục thả câu.
Sắc mặt anh không đổi: “Cầu hôn em.”
“Ai muốn gả cho chú!” Tôi mếu máo, đẩy anh ra xa.
Mạnh Tri Tiết hỏi: “Cho anh một lý do không muốn gả.”
“Chú già.” Tôi thốt ra, nhận được ánh mắt nguy hiểm của anh xoay đầu câu chuyện: “Cũng không già. Nhưng mà, chú là người không biết chịu trách nhiệm!”
Đến thời điểm mấu chốt này, nếu như anh còn muốn lừa gạt chuyện hai năm trước, vậy thì chắc chắn không có khả năng.
Tôi dứt khoát nói ra chuyện anh cưỡng hôn tôi tại sinh nhật năm tôi mười tám tuổi nhưng lại xem như không hề thực hiện hành vi bại hoại đó như thế nào. Lên án phải gọi là sảng khoái.
Nhưng Mạnh Tri Tiết chỉ chớp mắt: "Anh hôn em? Du Du, lúc đó em mới mười tám tuổi, anh sao có thể làm loại chuyện cầm thú này chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chu-dung-gia-vo/9.html.]
Tôi không thể tin được: “Đến bây giờ chú vẫn không thừa nhận!”
Tôi bắt được hai tay anh, đặt ở trên lưng tôi, muốn dùng xúc cảm của anh làm anh nhớ lại.
“Chú có nhớ lúc chú đã bóp eo cháu như thế này, làm cho cháu không thể nhúc nhích, đầu ngón tay còn trượt ở đây..."
Nói một lúc lâu, vẻ mặt Mạnh Tri Tiết trở nên thanh tỉnh: “Anh còn tưởng rằng, đó chỉ là ảo giác của anh.”
Tôi tức cười: “Ảo giác mà chú hôn tàn nhẫn như vậy?! Hôn đến chảy m.á.u môi...”
Mạnh Tri Tiết nhìn tôi, trong mắt tràn ngập đau lòng: “Xin lỗi, Du Du, anh chưa từng nghĩ anh đã làm chuyện như vậy với em.”
“Cháu còn tưởng rằng chú dám làm nhưng không dám nhận.”
“Đương nhiên không phải,” Mạnh Tri Tiết nở nụ cười: “Thật ra trước khi em mười tám tuổi, nhà họ Mạnh đã xảy ra một chuyện lớn, em nên biết, khi đó cha anh qua đời.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
----
BẢY NĂM CỦA TÔI [FULL]
Tác giả: 天格
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Trình Gia Hàn trời sinh lạnh lùng, tất cả cảm xúc đều cho thanh mai đã c.h.ế.t của hắn.
Người nhà khuyên tôi không nên quá cố chấp, tôi cũng không từ bỏ ý định, như thiêu thân lao đầu vào lửa quấn lấy hắn bảy năm.
Sau đó, hắn mủi lòng, tôi nghĩ cuối cùng mình cũng đã đạt được điều mình muốn.
Cho đến khi tôi tận mắt nhìn thấy hắn và cô nàng thư ký có bảy phần giống thanh mai của hắn thân mật si mê tôi mới hiểu được, người sống vốn thật sự vĩnh viễn tranh không lại người chết.
Sau khi hôn lễ bị hủy bỏ, tôi trở thành người phụ nữ giàu có được giới truyền thông và công chúng nhắc tới.
Nhưng về sau, người đàn ông kiêu ngạo kia lại vô số lần hèn mọn cầu xin tôi quay đầu lại.
1
Lúc Trình Gia Hàn đồng ý ở bên cạnh tôi, tôi vui đến mức cả đêm không ngủ được. Nhưng niềm vui sướng này nhanh chóng bị hiện thực vùi dập.
Mặc dù tôi được như ý nguyện trở thành bạn gái của Trình Gia Hàn, nhưng hắn chưa bao giờ dẫn tôi đi gặp bạn bè. Thậm chí khi tôi bị bệnh, đau đớn khó chịu, hắn vẫn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm như cũ.
Bạn thân khuyên tôi sớm chia tay, đừng quan hệ với loại bạn trai của người đã c.h.ế.t này này nữa: “Cũng đâu phải cậu không phải không biết, người trong lòng Trình Gia Hàn là ai. Là tiểu thanh mai lớn lên cùng hắn từ nhỏ.”
Nhưng tôi vẫn muốn thử. Tiểu thanh mai đã chết, cô ấy sẽ chỉ trở thành quá khứ của Trình Gia Hàn, còn tôi mới là tương lai của hắn. Tôi nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ trở thành người đặc biệt trong lòng Trình Gia Hàn. Cho đến nay, tôi đã kiên trì được bảy năm. Đây không phải đợi đến khi Trình Gia Hàn quên đi người đó, nguyện ý ở bên cạnh tôi sao?
Tâm tình vốn sa sút lại dâng lên hy vọng. Tôi lấy di động ra gọi điện thoại cho Trình Gia Hàn.
Cho đến cuộc điện thoại thứ ba, đầu kia mới được người nhận.
“Bây giờ đã khuya rồi, hôm nay khi nào thì anh về?”
Nhưng đầu kia lại truyền đến giọng con gái: “Thật ngại quá, tối nay Gia Hàn uống nhiều quá, ngủ ở chỗ tôi, nếu cô có chuyện gì, tôi có thể giúp cô chuyển lời.”
Trong đầu tôi trống rỗng, mạnh mẽ cúp điện thoại. Giọng nói này tôi biết, là thư ký của Trình Gia Hàn.
Tôi vọt tới khách sạn Trình Gia Hàn đang ở ngay trong đêm.
Lúc đứng ở cửa, trong lòng tôi có cảm giác khó tả. Cách cánh cửa này, có thể là con đường tình cảm tương lai của tôi.
Cuối cùng, tôi mở cửa bằng thẻ dự phòng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai người ôm nhau thật chặt trên sô pha.
Quần áo trên người nữ thư ký bị kéo loạn, chỉ còn lại một bộ nội y, mà tay người đàn ông dừng ở sau lưng cô ta.
“Gia Hàn...” Cô ta nhỏ giọng gọi tên hắn, tay còn đang vuốt ve n.g.ự.c hắn.
Sau khi bị kích thích thị giác cực lớn, thẻ dự phòng trong tay tôi rơi xuống đất, thanh âm thanh thúy ở trong phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt đột ngột.
Hai người trên sô pha dừng động tác. Nữ thư ký quay đầu nhìn tôi.
Trong lúc nhất thời, m.á.u trong người tôi như chảy ngược, không khỏi run rẩy.
Trong lúc ánh sáng mơ hồ, tôi dường như nhìn thấy tiểu thanh mai của Trình Gia Hàn đã trở lại...
Trong nháy mắt này tôi cũng không có cách nào lừa mình dối người, hắn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm chưa bao giờ là xã giao. Hắn không yêu tôi, cho dù tôi đã yêu hắn bảy năm.
Tay chân lạnh lẽo nhìn bọn họ một hồi lâu, lúc này mới khom lưng nhặt thẻ phòng lên, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trả lại thẻ phòng cho quầy lễ tân, nơi này tôi sẽ không bao giờ đến nữa.
----Đọc full tại MonkeyD