Chú đừng giả vờ - 3
Cập nhật lúc: 2024-11-07 13:46:22
Lượt xem: 714
“Cháu nghĩ xem ai quản cháu nhiều nhất, ai có kinh nghiệm nhất.”
“Chú...” Tôi kêu lên: “Không được không được.”
Mạnh Tri Tiết tức cười, lần đầu tiên chủ động ném cành ô liu lại bị người ta cự tuyệt, còn là một con nhóc lông cánh còn chưa mọc đủ: “Sao chú lại không được?”
Ánh mắt tôi mơ hồ: “Ai mà biết chú có đáng tin hay không... đúng không...”
Dù sao cũng là một tên đàn ông chó có tiền án.
Mạnh Tri Tiết cười khẩy một tiếng: “Diệp Hòa Du, có phải cháu muốn ăn đòn không?! Dám nói chú như vậy?”
Tôi vội che miệng lại, lén thốt ra một tiếng: “Nghiêm túc mà nói, chú cũng không phải là chú của cháu!”
Nếu thật sự là chú, anh dám hôn trộm tôi lúc tôi mười tám tuổi sao! Nếu đó là Mạnh Duy Duy, e rằng anh đã trốn sang Thái Bình Dương rồi.
Đôi mắt Mạnh Tri Tiết híp lại, kính gọng vàng hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến tôi không khỏi run sợ.
Tôi nuốt nước miếng, nhìn chiếc quần được ủi phẳng phiu của anh rồi nói thêm: “Không phải cứ là chú thì sẽ tốt hơn đâu, chú cũng đừng tức giận. Chú tức giận cháu đã muốn phát run.”
Mạnh Tri Tiết “A” một tiếng: “Chú thấy cháu rất can đảm.”
Trong xe lại khôi phục yên tĩnh. Người đàn ông này không nói chuyện với tôi nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi chống má nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người.
Lúc xuống xe, anh bỗng nhiên nói: “Sau này đi thử vai phải báo trước với chú.”
“Vì sao?!”
“Không có lý do.”
04
Bạo quân! Độc tài!
Ngày hôm sau, tôi hung hăng mắng Mạnh Tri Tiết bá đạo với Mạnh Duy Duy. Chúng tôi mới sảng khoái vui vẻ được hai năm, bây giờ lại bị nhốt trong Ngũ Hành Sơn của anh.
Mạnh Duy Duy không ngừng cười: “Được rồi được rồi, mình gọi cho cậu là để hỏi xem cậu có chuyện gì không, nếu chú mình xuất hiện kịp thời, mình yên tâm rồi. Ai, nhưng mà, Du Du cậu biết không, ngày đó chú mình về nhà sắc mặt rất khó coi, còn trách tại sao mình không đi cùng cậu, mình cảm giác lúc chú ấy ra cửa tâm tình cũng không tệ lắm, lúc trở về mặt không thối không chịu được, nói không chừng chắc là vì cậu gặp phải chuyện kia.”
“Vì mình? Cậu đừng nói đùa,” Tôi nghĩ đến khuôn mặt tối sầm của Mạnh Tri Tiết trên xe: “Cho dù vì mình, cũng chẳng qua là chú ấy chê mình gây thêm phiền toái cho chú ấy thôi.”
“Có thể.” Mạnh Duy Duy đồng ý.
Cuối năm, kiến trúc Phụng Hoa của Nhà họ Diệp mở cuộc họp thường niên theo thông lệ, cặp cha mẹ plastic của tôi mặc trang phục lộng lẫy lên sân khấu, ai nấy đều khen một nhà ba người chúng tôi khiến người ta hâm mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chu-dung-gia-vo/3.html.]
Tôi cầm ly nước trái cây, sắm vai con gái ngoan đứng giữa bọn họ, được bọn họ giới thiệu cho con trai út nhà họ Hạ.
Anh ta học kinh doanh ở Mỹ, là sinh viên đại học top đầu và là một tài năng trẻ điển hình trong mắt người lớn.
Mẹ tôi hỏi tôi: “Con thấy cậu ấy thế nào?”
Tôi kéo kéo làn váy, bĩu môi nói: “Không được tốt lắm.”
Cha tôi mất hứng nói: “Du Du, tuổi con không còn nhỏ, có thể quyết định sớm một chút.”
Tôi buồn cười nói: “Con mới vừa tròn hai mươi tuổi, định cái gì mà định, hai người thật sự quá bảo thủ.”
Tôi thấy hai người này đang cố dạy bảo mình, từ nước ngoài trở về được một tuần, họ bận rộn xã giao, thời gian duy nhất ở cùng một chỗ với tôi chính là cho tôi xem mắt.
Tôi tìm một cái cớ để lẻn vào phòng nghỉ để hóng gió.
Chẳng biết khi nào, cửa bỗng nhiên mở ra. Mạnh Tri Tiết âu phục giày da tới gần tôi.
Từ trước đến nay biết dáng người anh cao lớn bất phàm, xuất ngoại hai năm, khí thế càng thấy mạnh mẽ.
Nghĩ đến nụ hôn mãnh liệt trước khi ra nước ngoài, tôi không khỏi giẫm giày cao gót lui về phía sau hai bước.
Anh khẽ nhíu mày, “Lui cái gì?”
Vừa nói, anh vừa kéo tôi lại để làn váy của tôi không dính bụi trên bệ cửa sổ. Cái tính thích sạch sẽ của người đàn ông này vẫn rất nghiêm trọng.
Tôi nhanh chóng thu hồi cánh tay, ôm n.g.ự.c xoa xoa cánh tay: “Chú tới làm gì?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Mạnh Tri Tiết liếc tôi một cái, thản nhiên nói: “Nghe Chủ tịch Diệp nói cháu giận dỗi, lại đây xem.”
“Xem xong rồi, chú có thể đi.”
Mạnh Tri Tiết mỉm cười: “Diệp Hòa Du, cháu ra lệnh đuổi khách với chú rất nhanh.”
Nghe được giọng nói nguy hiểm của anh, trong lòng tôi hơi lộp bộp, thiếu chút nữa đã quên, vị Mạnh tổng trước mắt này chính là quỷ kiến sầu. Tôi không nịnh bợ thì thôi, vậy mà còn muốn đuổi anh đi.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt cấm dục của anh, tôi liền nhớ tới nụ hôn mãnh liệt đêm hôm đó.
Dựa vào cái gì anh lạm dụng tôi mà vẫn mang dáng vẻ chính nhân quân tử, người nên chột dạ không phải tôi, mà là anh.
Tôi ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ, cho mình thêm can đảm, không thấy ánh mắt anh trở nên sâu thẳm: “Nếu như chú không đi, chúng ta trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, lát nữa nhỡ người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng cháu thích ông già như chú.”
“Ông già” Mạnh Tri Tiết dùng ngữ điệu thong thả lặp lại một lần, sau đó ánh mắt càng thêm nguy hiểm: “Diệp Hòa Du, cháu nói cho chú biết, sao cháu lại ghét ông già này như vậy?”
Còn dám hỏi tôi?!