Chú đừng giả vờ - 4
Cập nhật lúc: 2024-11-07 13:46:53
Lượt xem: 686
“Mạnh Tri Tiết!” tôi hét lớn một tiếng, thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, lại không có tiền đồ lại hạ thấp giọng: “Chú đã làm chuyện gì trái với lương tâm trong lòng chú không biết sao?”
Ban ngày ban mặt, tôi cũng không thế nói điều đó được!
Mạnh Tri Tiết dứt khoát nói: “Không biết.”
Tôi: “...” hộc máu.
Đúng lúc này, Mạnh Duy Duy gõ cửa phòng nghỉ: “Du Du, cậu có ở trong đó không?”
Tôi mở cửa.
Mạnh Duy Duy trơ mắt nhìn chú mình đi ra ngoài, thấy vẻ mặt mất hứng của tôi hỏi: “Không phải cậu lại bị chú mình dạy dỗ nữa đấy chứ?”
Chữ “lại” này rất có hồn.
Tôi vừa nghĩ tới Mạnh Tri Tiết làm “chuyện tốt” còn không thừa nhận, tức giận phát tiết: “Mình nói cho cậu biết, cậu đừng bị vẻ ngoài của chú cậu lừa gạt, ai biết dưới vẻ ngoài thanh phong tế nguyệt kia ẩn giấu một trái tim dơ bẩn.”
Giương mắt nhìn, bóng dáng Mạnh Tri Tiết không biết đã quay lại từ lúc nào.
“Dơ bẩn?”
Tôi đẩy Mạnh Duy Duy ra, vội vàng phủ nhận: “Cái đó, chú nghe lầm rồi! Cha mẹ cháu gọi cháu qua, cháu đi trước đây!”
05
Có trời mới biết, từ sau khi nói xấu Mạnh Tri Tiết, nửa tháng nay tôi đều lo lắng đề phòng như chuột chạy qua đường.
Sợ bị người đàn ông này bắt được, bắt tôi giải thích cho anh cái gì gọi là “dơ bẩn”, càng sợ anh nóng giận lại tự mình biểu diễn cho tôi biết rõ cái từ này.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nụ hôn năm mười tám tuổi kia để lại cho tôi bóng ma rất lớn, có lúc giật mình tỉnh khỏi giấc mơ, cảm giác môi vẫn còn đau.
Trong thời gian này một chuyện nữa xảy ra, Giang Mặc và Nguyễn Tang đã công bố trong nhóm bạn bè.
Hắn nói chia tay với tôi trong hòa bình, ngoảnh lại thấy Nguyễn Tang đang khoe áo khoác trong vòng bạn bè. Chiếc áo khoác đó là quà tôi tặng Giang Mặc trước mặt mọi người vào ngày sinh nhật.
“Không phải rõ ràng là Nguyễn Tang vả vào mặt cậu sao! Đồ đàn bà thối tha!” Mạnh Duy Duy tức giận đến phát run.
Tôi nắm chặt di động, trên màn hình, Nguyễn Tang xõa tóc dịu dàng, cười nhẹ tựa vào vai Giang Mặc.
Trái tim tôi co giật mạnh, không phân biệt được là chưa hết tình cảm với Giang Mặc, hay là đơn thuần không cam lòng.
Oan gia ngõ hẹp.
Buổi tiệc thời trang đêm đó, tôi và Nguyễn Tang vẫn không thể tách rời nhau, tôi và cô ta mặc váy bút chì màu trắng giống hệt nhau. Thân váy sóng gợn lăn tăn, phác họa dáng người hoàn mỹ, đơn giản mà cao quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chu-dung-gia-vo/4.html.]
Tôi cầm ly sâm banh, căn bản không tránh cô ta. Người nên tránh chính là tiểu tam như cô ta, không phải tôi.
Ai ngờ đám chị em của cô ta lại lớn tiếng nói với cô ta: “Nguyễn Tang, cô mặc chiếc váy này thật sự là quá giống nữ thần! Đêm nay chắc chắn đã mê hoặc Giang Mặc đi cùng cô! Có vài người cho dù mặc váy giống cô, cũng chỉ là đồ giả.”
Tôi xoay người đi qua, nhanh nhẹn hắt cho người phụ nữ kia một ly sâm banh, cười khẩy: “Chưa từng thấy ai là bạn thân của tiểu tam còn cố tạo cảm giác ưu việt như vậy, cô nói lại cho tôi nghe một lần, ai là đồ giả?!”
Cô ta chỉ cây dâu mắng cây hòe, tôi liền đi thẳng vào vấn đề.
Nguyễn Tang kinh ngạc, vội vàng lấy khăn giấy lau vết rượu cho người chị em cô ta, một đám người ồn ào bảo tôi xin lỗi.
Tôi ôm n.g.ự.c híp mắt: “Không nói thì thế nào?”
Nguyễn Tang không nói gì, dịu dàng yếu đuối nói: “Cô Diệp, tôi biết, Giang Mặc bỏ cô nên trong lòng cô oán hận, nhưng anh ấy không yêu cô, cô giữ người lại có ích lợi gì đâu?”
Tôi buồn cười nói: “Lời này của cô, giống như tôi quấn lấy Giang Mặc không buông.”
Nguyễn Tang từ một bên cầm lấy áo khoác tôi tặng Giang Mặc khoác lên người mình, dịu dàng nở nụ cười: “Nếu không phải, bây giờ cô làm khó tôi làm gì?”
“Với loại tiểu tam như cô, tôi không có đạo lý gì để nói, cảnh cáo cô, ném áo khoác này đi, đừng ép tôi tự mình ra tay.”
Nguyễn Tang khiêu khích nhướng mày, “Nếu tôi không làm thì sao, sau này mỗi ngày tôi đều khoác áo khoác này, cô cũng đừng xen vào, dù sao Giang Mặc cũng đã đồng ý.”
Tôi bắt đầu kéo. Loại người này không nên cho cô ta mặt mũi.
Ai ngờ Nguyễn Tang âm thầm đẩy tôi một cái, cố ý hét lên một tiếng hoảng hốt, kéo tôi xuống bể bơi.
Tất cả mọi người cho rằng, tôi đẩy cô ta xuống, nhưng kết quả bản thân cũng gặp tai ương.
06
“Trời ơi! Lạnh lắm, ai giúp với!”
Khi có người lên tiếng, một bóng người đã nhào xuống bể bơi.
Tôi trơ mắt nhìn Giang Mặc bế Nguyễn Tang lên, cô ta nức nở trong lòng hắn: “Giang Mặc, em sợ lắm.”
“Đừng sợ đừng sợ.” Giang Mặc hôn lên trán cô ta, lại trừng mắt liếc tôi một cái.
Lòng tôi chợt thấy nhẹ nhõm. Thì ra lúc trước yêu chó, còn muốn hắn làm gì nữa.
Chỉ là thân thể thật sự lạnh đến phát run, giày cao gót trên chân làm cho tôi đứng lảo đảo trong nước.
May mắn là có một người khác xuống hồ, khoác áo khoác lên người tôi, đỡ tôi lên bờ.
Không giống như Giang Mặc hỏi han ân cần Nguyễn Tang. Màn trình diễn của Mạnh Tri Tét vẫn rơi trên người tôi, anh trách cứ: “Diệp Hòa Du, cháu có thể bớt gây rối một chút được không?”
Lời anh nói thấm thía, giống như tôi là đứa nhỏ không biết nghe lời, mức độ cau mày cho thấy rõ anh không vui.