CHỦ MẪU HẦU PHỦ TRỌNG SINH - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-11-12 23:51:24
Lượt xem: 2,228
Sau khi được ta khuyên nhủ, Tang Ninh dường như đã thông suốt hơn rất nhiều.
Nàng mỗi ngày đều luyện chữ, đọc sách, học múa, đàn, không bỏ sót thứ gì.
Không chỉ vậy, nàng còn có thể giúp ta chăm sóc Tạ Tử An.
Tạ Tử An mới ba tuổi, là lúc không thể rời xa người lớn, rất nghịch ngợm, một khi khóc lên thì mười người lớn cũng không dỗ được.
Nhưng chỉ cần Tang Ninh dỗ dành nó một chút, nó liền nín khóc, bám lấy nàng.
Nhìn thấy quan hệ trong phủ hòa thuận, Lão thái quân dần dần thừa nhận Tang Ninh là Trưởng nữ đích xuất, hạ nhân cũng cung kính với nàng hơn rất nhiều.
Vào mùa đông, Tang Ninh luôn nói với ta rằng than củi trong phòng được đốt rất ấm, không giống như trước đây than củi khan hiếm.
Bây giờ người thiếu than củi là Tạ Tịch Dao.
Kể từ sau Tiêm hoa yến, Tạ Tịch Dao khiến Lão thái quân thất vọng, mất mặt, Lão thái quân dần dần không coi trọng nàng nữa.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tím tái vì lạnh, ta cảm thấy trong lòng rất hả hê.
Đến tết Thượng Nguyên, Tạ Tử An cứ nằng nặc đòi ra đường thả đèn.
Ta và quản gia đang kiểm tra sổ sách, thật sự không có thời gian để đi cùng Tạ Tử An.
Vì vậy, ta để Tang Ninh đi cùng nó, đồng thời sắp xếp sáu thị vệ bảo vệ bên cạnh.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tết Thượng Nguyên, người dân đều ra đường cầu phúc, chúc mừng ngày lễ vui vẻ, đèn đuốc trên đường sáng trưng.
Khắp nơi người người qua lại, cảnh tượng náo nhiệt khiến Tạ Tử An, người quanh năm bị nhốt trong phủ, cảm thấy rất mới lạ.
Nó nắm tay Tang Ninh chạy khắp nơi, lắc lư cây kẹo hồ lô:
"Tỷ tỷ, tỷ mau nhìn xem, có người đang thả đèn kìa!"
Tang Ninh sợ bọn họ và thị vệ đi lạc, liên tục nhắc nhở Tạ Tử An:
"Tử An đệ, đệ đi chậm một chút."
Tạ Tử An vô cùng phấn khích, căn bản không nghe thấy lời nàng nói.
Trên đường phố dài, Tạ Tử An chạy đến ven hồ, ánh mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm vào những chiếc đèn hoa bên hồ.
Tang Ninh vẻ mặt lo lắng, nhìn xung quanh tìm kiếm thị vệ.
Xong rồi.
Bọn họ đã hoàn toàn lạc mất thị vệ.
"Chúng ta không thể đi tiếp nữa, trước tiên hãy đứng đây đợi bọn họ."
Tang Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y Tử An, không dám buông lỏng một khắc nào.
Đợi một lúc, thấy sáu thị vệ đều không tìm thấy bọn họ, trong lòng Tang Ninh dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Nàng lập tức muốn đưa Tạ Tử An trở lại xe ngựa, về phủ trước.
Nhưng ngay khi quay người lại, gáy bị ai đó đánh mạnh một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chu-mau-hau-phu-trong-sinh/chuong-6.html.]
Một trận choáng váng ập đến, nàng ngã gục xuống đất.
......
Tuyết lớn rơi lả tả ngoài cửa sổ, bông tuyết trắng xóa rơi xuống mặt đất, một màu trắng tinh khôi.
Ta và quản gia kiểm tra xong sổ sách, đã là giờ Hợi.
Phát hiện Tang Ninh và Tử An đều chưa về, trong lòng ta dâng lên một nỗi bất an.
Tang Ninh xưa nay luôn nghe lời ta, ta đã đặc biệt dặn nàng về sớm, đừng để người khác lo lắng.
Nhưng đã muộn như vậy rồi mà vẫn chưa về, e rằng trên đường đã gặp chuyện gì đó.
Ta không dám nghĩ sâu xa, vội vã đi về phía cổng Tạ phủ.
Đụng phải thị vệ trở về nhận tội.
Bọn họ quỳ rạp xuống trước mặt ta, sắc mặt nghiêm trọng:
"Thuộc hạ đáng chết, không canh giữ Thiếu gia và Tiểu thư cẩn thận, để bọn họ đi lạc, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích."
Ta lạnh cả người, nỗi hoang mang vô tận gần như nuốt chửng ta.
9
Lão thái quân sau khi biết chuyện, không chịu nổi đả kích, suýt nữa ngất đi.
"Tử An là huyết mạch duy nhất của Tạ gia ta, nếu nó xảy ra chuyện gì, ta không mặt mũi nào nhìn mặt liệt tổ liệt tông của Tạ gia, dù có c.h.ế.t để tạ tội cũng không thể rửa sạch tội lỗi này được."
Lão thái quân hết mực yêu thương Tử An, liều mạng bảo vệ nó.
Sự mất tích của Tử An khiến Lão thái quân mất hết phong thái, nước mắt lưng tròng.
Bầu không khí trong phủ vô cùng nặng nề, ai nấy đều mặt mày ảm đạm.
Chỉ có Nhị phu nhân đứng ra, nói bóng gió:
"Trình Phú Cẩm, ai cho phép ngươi để nó ra khỏi phủ, ngươi biết rõ nó là tiểu tổ tông của Tạ gia, thật sự xảy ra chuyện ngươi làm sao ăn nói với trượng phu đã khuất của ngươi? Ngươi hồ đồ như vậy, làm sao có thể làm tốt chủ mẫu của Tạ gia!"
Nhị phu nhân là chính thất của Nhị thúc.
Năm đó, Lão hầu gia dẫn theo Đại ca và Nhị ca ra trận, chưa kịp phân gia với Nhị thúc, đã không may qua đời trong chiến tranh.
Tam ca lo lắng quá độ, mắc bệnh nặng, thảo dược ở biên quan khan hiếm, bất đắc dĩ phải đưa chàng ấy về kinh.
Nhưng trên đường về Thượng Kinh, Tam ca không chịu nổi sự dày vò của bệnh tật, c.h.ế.t trên đường.
Từ đó về sau, Tạ phủ luôn do Lão thái quân nắm quyền.
Người trong phủ đối với Nhị phu nhân cung kính, nhưng bà ta không có thực quyền.
Vất vả lắm mới đợi đến tuổi Lão thái quân không còn muốn quản lý việc nhà, Nhị phu nhân tưởng rằng bà ta có thể chia sẻ quyền quản gia.
Nào ngờ Lão thái quân giao hết quyền chủ mẫu cho ta.