CHỦ MẪU HẦU PHỦ TRỌNG SINH - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-11-12 23:51:52
Lượt xem: 1,680
Nhị phu nhân khẽ hừ một tiếng:
"Con nha đầu Tang Ninh kia căn bản không đáng tin cậy, giống hệt người mẹ vô dụng của nó, vậy mà các ngươi lại đặt hy vọng vào nó, bây giờ thành ra như vậy đều là tại nó!"
"Ta nói Tang Ninh không xứng làm Trưởng nữ đích xuất, ngược lại Tịch Dao ôn nhu, hiền lành mới là Trưởng nữ đích xuất hàng đầu của Tạ gia!"
Lão thái quân thật sự không nghe nổi nữa:
"Đủ rồi!"
"Bây giờ là lúc nói chuyện này sao? Tất cả ra khỏi phủ tìm Tiểu thiếu gia, ai tìm được sẽ được trọng thưởng!"
Ta đã phái thị vệ trong phủ đi tìm, lục tung cả Thượng Kinh.
Thị vệ lần lượt trở về báo cáo chưa từng thấy Tử An.
Ta nghiến răng, lạnh lùng nói:
"Đem theo một đám người đi với ta."
"Nếu Thượng Kinh không tìm thấy, vậy thì ra khỏi thành tìm, Tử An rất có thể đã bị người ta đưa ra khỏi thành."
Cha ta là Hộ quốc tướng quân, từ nhỏ ta đã theo ông ấy học cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Sau khi lấy chồng, dần dần thu liễm bản tính.
Nhưng lúc này, ta không quan tâm đến những thứ khác, ta chỉ muốn tìm thấy Tử An và Tang Ninh.
Ra khỏi thành, trên con đường quan ngoại ô phát hiện dấu vết vó ngựa đi qua.
Dấu vết vó ngựa nông sâu không đều rất rõ ràng, bây giờ vẫn chưa bị tuyết phủ kín, có lẽ đi theo dấu vết vó ngựa này sẽ tìm thấy Tang Ninh.
Hiện tại, ta chỉ có thể đánh cược một lần.
Ta dẫn người đi theo dấu vết vó ngựa tìm kiếm, nhưng tại ngã ba đường, lại nhặt được một viên châu bạc.
Viên châu bạc này là do ta tự tay xâu thành vòng tay đeo vào cổ tay Tang Ninh.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đây chính là manh mối mà Tang Ninh để lại cho ta.
Khi ta tiếp tục tìm kiếm theo manh mối, lại nhìn thấy một vách đá dựng đứng.
Ta hoảng hốt, hét lên khàn cả giọng:
"Tang Ninh!"
"Tử An, các con có ở đây không?"
Gọi hết lần này đến lần khác, vẫn không có ai trả lời.
Ta cố nén sự hoảng loạn, bình tĩnh nói:
"Tất cả mọi người xuống dưới tìm, nhất định phải tìm thấy bọn họ."
Mặc dù ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run rẩy không ngừng.
Trong đầu hiện lên những hình ảnh tồi tệ nhất, khiến lòng ta đau như cắt.
Trượt xuống vách đá từ chỗ dốc, mọi người tản ra tìm kiếm bọn họ.
Tuyết lạnh rơi trên người, tan thành nước mưa lạnh buốt thấu xương.
Ta đi đến trước cửa hang động, run rẩy gọi:
"Tang Ninh..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chu-mau-hau-phu-trong-sinh/chuong-7.html.]
Tuyết phủ trên người bọn họ, tạo thành những ụ nhỏ, khiến người ta không đoán được bên dưới là gì.
Cho đến khi, một bàn tay thò ra từ đống tuyết, bàn tay đó đã đông cứng đến tái nhợt, không còn chút máu.
"Tử An... Tạ Tử An!"
Mắt ta cay xè, loạng choạng chạy đến bên bọn họ.
Cuồng loạn gạt lớp tuyết trên người bọn họ ra, khoảnh khắc lộ ra toàn thân, ta lạnh toát cả người.
Tang Ninh nhắm chặt hai mắt, môi tím tái, cơ thể đã đông cứng.
Áo choàng trên người nàng được cởi ra, bọc chặt lấy Tạ Tử An, thân thể lạnh lẽo ôm lấy Tạ Tử An, che chắn cho nó khỏi mọi gió rét.
Nhìn thấy ta, Tạ Tử An đỏ hoe mắt, nước mắt lăn dài:
"Nương..."
Nó hoảng sợ quá độ, toàn thân run rẩy, đau buồn hỏi:
"Tỷ tỷ... có phải đã c.h.ế.t rồi không?"
Ta cởi áo choàng lông cáo bọc lên người Tang Ninh, thử thăm dò hơi thở của nàng, hơi thở yếu ớt khiến trái tim đang treo lơ lửng của ta rơi xuống đất.
Ta xoa xoa tay, ngậm một hơi ấm, áp vào mặt Tang Ninh.
"Tử An đừng sợ, tỷ tỷ nhất định sẽ không sao."
Ta bảo thị vệ đến cõng Tang Ninh lên, đồng thời cho nàng uống nước nóng, để cơ thể nàng dần dần ấm lên.
Về phủ, lập tức tìm đại phu chữa trị.
Đổ hai bát thuốc vào, Tang Ninh mới có phản ứng.
Nàng sốt cao không hạ, miệng cứ luôn kêu lạnh.
Ta ngồi trong phòng nàng, bầu bạn cùng nàng, sắc thuốc cho nàng, vun vén chăn đệm.
Mãi cho đến ngày thứ ba.
Tang Ninh mơ màng tỉnh dậy, ánh mắt đầy kinh hoàng, thốt lên một tiếng:
"Tử An!"
Tay ta khựng lại, vội vàng bước đến bên nàng.
Nhìn thấy ta, nước mắt Tang Ninh không ngừng tuôn rơi, vẻ yếu đuối đến tan nát cõi lòng.
"Mẫu thân, xin lỗi, là con không trông nom Tử An cẩn thận, để Tử An rơi vào hiểm cảnh, Tử An đâu? Đệ ấy giờ có khỏe không?"
Ta đau lòng vuốt ve mái tóc nàng:
"Con ngốc, đệ ấy không sao."
"Chỉ là con đã ngủ mê man ba ngày ba đêm, nếu con không tỉnh lại, ta e rằng ta phải vào cung cầu xin Tô quý phi, thỉnh ngự y trong cung đến chẩn trị cho con."
Nghe nói Tử An không sao, Tang Ninh thở phào nhẹ nhõm.
"Mẫu thân, mục tiêu của bọn chúng không phải con, mà là Tử An, con nghi ngờ là người trong phủ ra tay!"