CÔ ẤY KHÔNG PHẢI CÔ GÁI XẤU XÍ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-12 21:41:59
Lượt xem: 8,110
Vì vậy khi thấy cậu ấy trên kênh thể thao, tôi ngạc nhiên đến quên cả ăn cơm.
Trên tivi, cậu ấy giữ s.ú.n.g trường hơi một cách ổn định, thần thái tập trung và điềm tĩnh, khác hẳn với thường ngày.
Tôi nín thở khi thấy cậu ấy ngắm mục tiêu, bóp cò, lúc đó Chu Tuấn ngồi ăn cơm ở nhà tôi đột nhiên đứng dậy, nói với mẹ tôi:
"Dì Ngô, tối nay bố con sẽ xuất viện về nhà, một số thứ ở nhà chưa sắp xếp xong, có thể nhờ Tư Tư giúp được không?"
Chu Tuấn nói dối, không hề có việc gì cần tôi giúp. Vừa vào nhà, anh ta đã đóng cửa, nhốt tôi trong phòng của anh.
"Doãn Tư Tư, cô thấy Tần Triệu Nhất rạng rỡ nên thích cậu ta phải không?
"Cô có biết buổi học thể dục đó hai người nam nữ bị khóa cửa trong phòng dụng cụ, cô và Tần Triệu Nhất bị đồn thổi khó nghe thế nào không?”
"Cô và cậu ta là người cùng một thế giới sao? Cô biết gia đình cậu ta có nền tảng ra sao không mà dám đu bám? Cậu ta không cần tham gia thi đại học, tốt nghiệp xong sẽ ra nước ngoài. Hai người một mối tình bông đùa, cậu ta xong việc sẽ quay lưng vẫn là công tử bột, còn cô thì sao? Cô có nghĩ đến danh tiếng của mình sẽ bị nói xấu thế nào không?"
Điện thoại kịp lúc sáng lên, là tin nhắn thoại của Tần Triệu Nhất gửi đến.
【Bạn cùng bàn nhỏ ơi, thấy vẻ oai phong của tôi chưa? Đẹp trai không, hả?】
【Tôi đang ở cửa nhà cậu, ra đây, mời cậu đi ăn xiên nướng.】
Nhà cũ cách âm không tốt, giọng cậu ấy lại to, chúng tôi ở trong phòng nghe rõ ràng.
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng mẹ tôi: "Cậu là bạn học của Tư Tư à? Nó đang giúp đỡ nhà Chu Tuấn đối diện đấy."
Sau một lúc im lặng, tôi nghe thấy Tần Triệu Nhất lạnh lùng nói: "Vậy sao? Thế tôi về trước đây."
Con hẻm trở lại yên tĩnh, điện thoại lại hiện lên tin nhắn.
【Triệu Nhất: Ra đây, tôi ở đầu hẻm.】
Chu Tuấn lại gần tôi hơn một chút, gần đến mức tôi chỉ có thể đứng sát tường.
Anh ta cúi đầu, giọng gần như cầu xin, thì thầm vào tai tôi: "Tư Tư, đừng đi, được không?"
6
Khi đi đến đầu hẻm, Tần Triệu Nhất đang ôm mũ bảo hiểm, dựa vào xe máy.
Thấy tôi, cậu lạnh lùng nói: "Lên xe."
Hôm đó, cậu phóng xe rất nhanh.
Chạy hàng chục cây số đến bờ biển mới dừng lại.
Vừa dừng lại, cậu đã kéo tôi đi ra bãi biển.
Tôi bị cậu kéo đau điếng, vài lần muốn giằng ra nhưng không thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-ay-khong-phai-co-gai-xau-xi/chuong-4.html.]
"Tần Triệu Nhất, cậu phát điên gì thế?"
Cậu kéo tôi đến bên bờ biển mới đứng lại, xoay người nhìn xuống tôi từ trên cao.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Anh ta vừa hôn cậu, đúng không?"
Tôi thấy run rẩy: "Cậu đừng nói linh tinh."
Chu Tuấn vừa rồi đúng là rất gần tôi, nhưng hôn tôi, sao có thể.
Tần Triệu Nhất giơ tay, chạm nhẹ vào khóe môi tôi.
"Tôi thấy bóng cậu trên cửa sổ."
Tôi quay đầu đi, tránh ngón tay cậu.
"Tần Triệu Nhất, sao cậu lúc nào cũng vô lý thế?"
"Lần trước cũng vậy, huấn luyện cấp cứu trong giờ thể dục, tôi được phân cùng nhóm với Chu Tuấn, cậu đã trực tiếp nhốt tôi trong phòng dụng cụ."
"Chỉ cần tôi nói thêm một câu với Chu Tuấn, cậu lại nổi giận."
Tôi lại hỏi cậu câu hỏi tương tự: "Có phải cậu thích tôi không?"
Tần Triệu Nhất dùng ngón tay có vết chai nhẹ nhàng lướt qua môi tôi.
"Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết."
Dưới ánh trăng, lông mày cậu ấy như sao, đôi mắt như hồ sâu.
Có lẽ do ánh trăng quá đẹp, có lẽ do gió biển quá dịu dàng, có lẽ do giọng nói của cậu ấy quá mê hoặc, hoặc có lẽ là vì điều gì khác, trong lòng tôi có một dây đàn nào đó chợt rung lên.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy áo cậu ấy, kiễng chân, tiến gần đôi môi khẽ mở của cậu ấy, ngây ngô chạm vào.
Khi chạm vào, cậu ấy ngay lập tức căng cứng cánh tay, một tay ôm eo kéo tôi sát lại, một tay giữ đầu tôi, điên cuồng hôn và cắn môi tôi.
Không biết bao lâu sau, cậu ấy mới buông tôi ra.
Hôm đó, chúng tôi về rất muộn, trong tóc và trên áo đều mang theo mùi biển.
Khi Tần Triệu Nhất đưa tôi đến đầu hẻm, Chu Tuấn đang đứng dưới đèn đường.
Là vì ba Chu Tuấn xuất viện, bên cạnh chiếc taxi, mẹ Chu Tuấn và Chu Tuấn đang đỡ ông lên xe lăn.
Chu Tuấn nhìn chúng tôi một cái, thần sắc có vài phần sụp đổ.
Ba Chu Tuấn nhìn theo ánh mắt của Chu Tuấn, thấy Tần Triệu Nhất, đột nhiên xúc động, lăn xuống từ xe lăn, bò quỳ trước mặt cậu ấy, tay mò tìm giày, giọng khàn khàn.