CÔ ẤY KHÔNG PHẢI CÔ GÁI XẤU XÍ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-12 21:42:30
Lượt xem: 7,475
"Thiếu gia nhà Tần, cầu xin cậu! Xin hãy giúp tập đoàn Chu thị của chúng tôi!"
Chu Tuấn cố gắng kéo ba dậy.
"Ba, đừng cầu xin cậu ấy, vô ích."
Tần Triệu Nhất thản nhiên rút chân khỏi tay ông, quay sang nói với tôi "Ngủ sớm đi, mai gặp", rồi lên xe máy rồ ga rời đi.
7
Đêm khuya, tôi ngồi trước gương, nhìn chính mình trong gương.
Mắt một mí, môi dày, da ngăm, nhưng mụn đã đỡ đi nhiều.
Nhưng - vẫn chưa thể gọi là đẹp.
Tôi nhớ lại lần lễ hội âm nhạc, những nam nữ bên cạnh Tần Triệu Nhất đều rất đẹp và sành điệu, mỗi cô gái đều xinh đẹp hơn tôi.
Hôm đó tôi mặc áo Tình nguyện viên trắng, bị s.ú.n.g nước làm ướt, lộ hết cả người, Tần Triệu Nhất cởi áo khoác khoác cho tôi, lại đề nghị chở tôi đi hóng gió cho khô, tôi thấy trong mắt những cô gái đó là sự ghen tỵ, chế giễu và khinh bỉ.
Một cô gái nói: "Triệu Nhất, đưa áo của tôi cho cô ấy cũng được mà, cần gì phải làm lớn chuyện thế?"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Một cậu bạn khác trêu: "Thiếu gia Tần thương hoa tiếc ngọc bắt đầu đi theo con đường săn tìm sự lạ rồi."
Từ góc nhìn xã hội, tôi hoàn toàn không xứng với Tần Triệu Nhất, dù là ngoại hình, gia đình hay thành tựu cá nhân.
Nhìn ba Chu Tuấn quỳ xuống cầu xin cậu ấy, cậu ấy chẳng buồn nói lời khách sáo, tôi mới nhận ra khoảng cách giữa thế giới của tôi và cậu ấy xa hơn nhiều so với tôi tưởng.
Tôi nhớ lại lời Chu Tuấn: "Hai người chỉ là một trò đùa, xong việc cậu ta vẫn là công tử bột, còn cô thì sao?"
Tôi và Tần Triệu Nhất không phải người cùng thế giới. Cậu ấy sinh ra đã ở Rome, có thể sống thoải mái tùy ý.
Còn tôi, ngoài việc chen chúc qua cầu độc mộc trong cuộc thi đại học, không có con đường nào khác.
Vì vậy hôm sau khi Tần Triệu Nhất lại đến rủ tôi đi chơi, tôi từ chối.
Tôi nói: "Sắp thi đại học rồi, tôi không có thời gian đi chơi."
Cậu ấy ngẩn ra, nói: "Thế thì đi học."
Tôi: ?
Cậu ấy đưa tôi đến nhà cậu.
Một nơi có trạm gác bảo vệ dưới chân núi, từ cổng bảo vệ đến biệt thự trên lưng chừng núi phải đi qua hồ nước, rừng cây và bãi cỏ rộng lớn.
Trước đây, ba Chu Tuấn từng đưa tôi và Chu Tuấn leo núi, chỉ vào nơi này.
Ông nói: "Người sống ở đó, chỉ cần một câu nói cũng có thể thay đổi vận mệnh người khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-ay-khong-phai-co-gai-xau-xi/chuong-5.html.]
Giờ tôi đang đứng đây, cả người toát ra vẻ nghèo nàn đứng đây.
Tần Triệu Nhất nắm tay tôi, kéo tôi vào thế giới của cậu ấy.
Cậu ấy nói với người đàn ông trung niên ra đón ở cửa: "Chú Trương, gọi thầy Lương đến nhé, dạy thêm vật lý cho bạn gái cháu, chỉ có môn này là cô ấy yếu hơn một chút."
Hôm đó, trong sự ngỡ ngàng, bàng hoàng và lo lắng, tôi đã học vật lý cả ngày.
Trong suốt thời gian đó, cậu ấy luôn chống cằm, cười nhìn tôi.
Thỉnh thoảng còn rót nước, đưa đĩa hoa quả cho tôi.
Cuối cùng, cậu ấy giữ tôi trong ghế, hơi thở phả vào tai tôi.
"Hôm nay học đủ chưa? Nếu đủ rồi thì làm chuyện khác nhé?"
Tôi đỏ mặt đẩy cậu ra.
"Ba mẹ cậu sắp về rồi nhỉ? Tôi nên về thôi."
Cậu khẽ cắn vào tai tôi: "Họ đang ở nước ngoài."
Tôi lập tức nhảy lên, vậy tôi càng phải về.
Cậu cũng không giận, chỉ khẽ hôn lên môi tôi một cái, nói "Đồ vô tâm", rồi đội mũ bảo hiểm đưa tôi về hẻm Phú Dân.
Sau khi cậu đi, tôi đứng ở đầu hẻm cũ kỹ nhìn về phía nhà cậu, lần đầu tiên nhận thức sâu sắc rằng chúng tôi sống trong một sự chênh lệch lớn.
Sự chênh lệch này, Tần Triệu Nhất không hề bận tâm, nhưng tôi khó có thể không bận tâm.
Cậu ấy thích tôi vì thấy mới lạ sao, cảm giác mới lạ này kéo dài bao lâu, tôi không biết.
Tôi chỉ cố gắng nói với bản thân: Sống ở hiện tại, đừng lo lắng trước về những chuyện chưa xảy ra.
8
Không ngờ ngày đó đến nhanh như vậy.
Nguyên nhân sự việc là ba Chu Tuấn đến tìm tôi.
Ngày đó, ông ngồi trong xe lăn, ngập ngừng rất lâu mới nói ra điều ông muốn nói.
"Tôi nghe nói, Tư Tư nhà ta và thiếu gia nhà Tần đang hẹn hò. Thiếu gia Tần rất thích Tư Tư nhà ta, có gì cần cũng đồng ý giúp đỡ."
Ba tôi nghe xong, sắc mặt có chút khó coi: "Không có chuyện đó, tôi chưa nghe nói."
Mẹ tôi thì chỉ im lặng, cuộn len trong tay cũng không nói gì.
Tôi giải thích: "Chú Chu, cháu và Tần Triệu Nhất chỉ là bạn cùng bàn, không có gì khác."