Cô dâu dự phòng - 5
Cập nhật lúc: 2024-06-11 21:45:02
Lượt xem: 887
9
Sắp tới có một kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh dài ngày, từ mấy tháng trước tôi và Trần Tân đã đồng ý đi Bắc Kinh chơi vài ngày. Cho nên từ sớm, chúng tôi đã đặt vé máy bay, đặt phòng khách sạn và lên chi tiết kế hoạch cho hành trình của mình.
Tôi gần như đã đoán được rằng, kỳ nghỉ Quốc Khánh lần này đã bị phá hỏng, tôi chỉ là đang đợi Trần Tân mở miệng nói với tôi.
Quả nhiên, kỳ nghỉ lễ sắp tới gần, Trần Tân bỗng nhiên áy náy nói với tôi: “Bà xã, thật xin lỗi, dịp Quốc Khánh anh không thể cùng em đi Bắc Kinh được rồi. Anh phải đi công tác để bàn bạc một số vấn đề rất quan trọng.”
Tôi cười nói: “Nghỉ lễ Quốc Khánh mà anh còn ra ngoài bàn chuyện công việc à? Khách hàng cũng không nghỉ sao?”
Trần Tân sửng sốt một chút, rõ ràng không nghĩ tới tôi sẽ hỏi như vậy, nhưng anh ta cũng phản ứng cực nhanh, nói: “Em thật sự cho rằng ngày nghỉ thì ai cũng sẽ nghỉ sao? Vì cuộc sống, vì thu nhập, có nhiều người rất chăm chỉ, liều mạng.”
Tôi ra vẻ tiếc nuối nói: “Vậy kế hoạch du lịch mà chúng ta đã chuẩn bị trước đó, còn vé máy bay, phòng khách sạn thì sao? Chẳng nhẽ lại hủy à?”
Trần Tân cười nói: “Hủy cái gì, em có thể rủ Lật Tử đi chơi cùng. Anh sẽ tranh thủ thời gian qua đổi thông tin vé máy bay và phòng khách sạn, hiếm khi có cơ hội tốt như vậy, Lật Tử nhất định sẽ đi cùng em.”
Tôi gần như có thể xác định, Trần Tân muốn tôi đi chơi dài ngày, chính là cố ý muốn tách tôi ra, như vậy anh ta sẽ có đầy đủ thời gian ở bên Chu Vân Vân.
11
Rất nhanh bạn của Lật Tử gọi điện thoại tới nói Trần Tân không có đến ngôi nhà cũ đó, có điều Chu Vân Vân lại bắt taxi bế theo đứa nhỏ đi đến một nơi.
Nơi Chu Vân Vân đến không phải nơi nào khác, chính là nhà của tôi và Trần Tân.
Tôi như thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới, Trần Tân lại quá đáng đến mức này, tôi vừa mới rời đi, anh ta đã đưa Chu Vân Vân đến nhà chúng tôi. Anh ta chắc chắn rằng tôi nhất định sẽ không phát hiện ra.
Tôi có chìa khóa nhà, nhưng tôi còn chưa mở cửa, đã cách cánh cửa nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong nhà.
May mắn thay, tiếng khóc của đứa nhỏ át đi âm thanh tôi mở cửa.
Sau khi mở cửa đi vào, tôi liếc mắt một cái liền phát hiện trên kệ giày dép ở cửa trước đặt một đôi giày da nữ không phải của tôi, mà đôi dép lê vốn là của tôi lại không thấy đâu.
Tôi từng bước từng bước một bước vào, tiếng khóc của đứa bé kia đứt đoạn ngắt quãng. Đến khi tôi nhìn rõ tình hình trên sô pha trong phòng khách, trong dạ dày tôi lập tức cảm thấy buồn nôn dữ dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-dau-du-phong/5.html.]
Tôi có như thế nào cũng không nghĩ tới, Trần Tân cùng Chu Vân Vân cứ như vậy mà không coi ai ra gì, ngồi ôm nhau ở trên sô pha, gặm nhấm nhau một cách kịch liệt, say đắm.
12
Lúc đầu hai người bọn họ vẫn không phát hiện ra có người đi vào. Bởi vì đứa nhỏ cứ khóc mãi, Trần Tân mới miễn cưỡng dừng lại nói với Chu Vân Vân: “Sao em bé cứ khóc mãi vậy, có phải còn bị đau bụng không?”
Anh ta vừa mới nói xong, Chu Vân Vân liền nhìn thấy tôi cùng Lật Tử đang đứng ở cách đó không xa, cô ta hoảng sợ kêu to một tiếng: “A!”
Lúc này Trần Tân mới nhận ra sự có mặt của tôi và Lật Tử.
Mà tôi cũng tận mắt nhìn thấy, động tác đầu tiên theo bản năng của Trần Tân chính là đưa Chu Vân Vân ra bảo vệ ở phía sau lưng mình.
Chính động tác xử sự theo bản năng của Trần Tân đó làm cho tôi hoàn toàn hiểu được một điều, mỗi một chặng đường gian khổ mà tôi và anh ta từng trải qua trong suốt ba năm qua, ở trong lòng anh ta đều không đáng giá so với Chu Vân Vân.
Vẻ bối rối trên mặt Trần Tân gần như đã biến mất trong nháy mắt.
Anh ta bình tĩnh nhìn tôi, trên mặt còn lưu lại dấu son môi của Chu Vân Vân, trông rất xấu xí, khó coi.
Anh ta hỏi tôi: “Em biết chuyện khi nào?”
Lật Tử ở phía sau tôi nhìn thấy hai con người khốn nạn kia, tức giận đến mức chỉ muốn tiến lên đá cho bọn họ mấy phát, nhưng tôi đã ngăn cô ấy lại.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi thực sự không ngờ rằng, giây phút đó tôi lại bình tĩnh đến như vậy. Mặc dù trong mắt tôi chứa đầy nước mắt, trong lòng đau muốn c..hết, nhưng tôi vẫn có thể bình tĩnh như Trần Tân.
Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, mà nói thẳng: “Trần Tân, ngày anh cầu hôn tôi, chính miệng anh đã hứa với tôi, sau khi kết hôn anh sẽ toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình tôi.”
Sắc mặt Trần Tân hơi thay đổi, sau khi im lặng một lúc mới nói: “Dù em có tin hay không thì anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn với em.”
Chu Vân Vân núp sau lưng anh ta lúc ấy liền trở nên lo lắng: “Trần Tân, anh đang nói cái gì vậy? Em cũng đã sinh con cho anh rồi, anh lại nói anh không muốn cùng cô ta ly hôn?”
Sắc mặt Trần Tân lúc này trắng bệch, anh ta suy nghĩ thêm hồi lâu, như là cân nhắc được mất, sau đó cuối cùng quyết định.
Anh ta trơ tráo nhìn về phía tôi nói: “Đứa bé là con của anh. Nếu em đồng ý, chúng ta sẽ nhận nuôi đứa bé. Còn về Vân Vân, anh sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô ta.”