CỖ MÁY THỜI GIAN CỦA BÀ NGOẠI - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:46:33
Lượt xem: 95
Nhưng... một người rực rỡ như vậy, lại phải trải qua sáu năm thanh xuân trong tù.
Nước mắt dần làm mờ tầm nhìn, tôi cố gắng lau đi.
Có một giọng nói vang lên trong đầu tôi, dường như thì thầm: “Giang Ngôn, hãy kiên cường, hãy suy nghĩ, hãy tìm ra cách…”
Bộ não của tôi hoạt động với tốc độ chóng mặt, định mệnh dường như đang mỉm cười với tôi.
Tôi cắn chặt môi, cảm nhận được sợi dây liên kết mỏng manh trong không gian bị tôi nắm chặt trong tay—
Trong không gian này, năm 2015, bà ngoại không qua đời, vì vậy hình ảnh của bà không được lưu lại trên Baidu.
Trong không gian này, năm 2015, người có bước ngoặt định mệnh là Hứa Tiêu, vì vậy cậu ấy xuất hiện trong hình ảnh.
Nếu tôi có thể quay lại mùa thu năm 2015 từ mùa thu năm 2023 để cứu bà ngoại.
Vậy thì, liệu tôi có thể quay lại mùa thu năm 2015 từ mùa thu năm 2018 để cứu Hứa Tiêu không?
Tim tôi đập dữ dội, tôi cố gắng nhớ lại dòng thời gian nhiều năm trước.
Trước đó, tôi đã làm gì để kích hoạt lực hấp dẫn không thể cưỡng lại của định mệnh?
Nước mắt dần rơi xuống, tôi đưa tay chạm vào màn hình.
Lực hút mạnh mẽ lan từ đầu ngón tay qua khắp cơ thể… thời gian và không gian ngừng chuyển động.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi lao thẳng xuống, lao xuống nhanh chóng.
Để hoàn thành số phận đã định của Giang Ngôn.
12
Mùa thu năm 2015, trong phòng của Giang Ngôn thời trung học.
Tôi mở mắt ra, nhanh chóng tắt báo thức trước khi nó kêu.
Bà ngoại đặt bánh bao thịt bò miến lên bàn ăn, tôi cười khúc khích, chạy tới và ôm chầm lấy bà.
Bà giật mình, sau đó ôm lấy tôi bằng tình thương vô bờ: “Sao hôm nay lại tình cảm thế này?”
“Chiều nay trường có hoạt động, tất cả học sinh sẽ ở lại trường, tối nay con không về nhà nhé.”
Bà gật đầu, rồi múc thêm cháo trắng cho tôi.
Tôi không sợ nóng, uống liền một hơi gần hết, rồi ngẩng đầu lên: “Bà ơi, có thể gói thêm vài cái bánh bao để con mang đến trường được không? Có một người bạn của con rất thích ăn bánh bao của bà.”
Bà cười hiền từ, đôi mắt nheo lại: “Thật sao?”
Tôi xách túi bánh bao, nhảy ba bước xuống cầu thang, vẫy tay chào tạm biệt bà ngoại.
Lần này, tôi không lưu luyến ôm bà nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-may-thoi-gian-cua-ba-ngoai/chuong-16.html.]
Vì tôi biết, lần này, tôi nhất định sẽ trở về.
Xuống xe buýt, bước vào lớp học, đi thẳng đến dãy cuối.
Những cậu con trai đang bàn luận về bóng rổ và trò chơi đột nhiên im lặng.
Chàng trai với mái tóc đỏ rượu ngồi ở trung tâm, đột nhiên căng thẳng và mím chặt môi.
Ánh nắng buổi sáng rọi xuống, làm bảy chiếc khuyên tai lấp lánh.
Hứa Tiêu của tuổi mười bảy, tràn đầy sức sống.
Nước mắt lại dâng lên trong mắt tôi, tôi cuối cùng đã đi đến trước mặt cậu ấy, mỉm cười với nước mắt lấp lánh.
“Đây là bánh bao bà ngoại tớ làm, cậu ăn đi!”
Hứa Tiêu lập tức đứng dậy, chân ghế cọ xát với sàn tạo ra âm thanh chói tai.
Cậu ấy hơi luống cuống, nắm chặt chiếc bánh bao vẫn còn nóng hổi, nhưng không thể thốt nên lời.
Đám bạn của cậu ấy bắt đầu cười rúc rích.
“Ôi trời, có người đang căng thẳng kìa.”
“Tớ cũng chưa ăn sáng, có thể cho tớ một ít không?”
Hứa Tiêu đột nhiên tỉnh táo, đập tay lên bàn, đẩy đám bạn ra, giữ chặt bánh bao bên mình.
“Cút hết đi, đây là của tớ!”
Tôi nhẹ nhàng nói: “Hứa Tiêu, cậu ăn bánh bao của tớ rồi, có thể giúp tớ một việc được không?”
Cậu ấy bỗng ngây người, với vẻ mặt như vừa nhìn thấy ma, cậu hét lên: “Mẹ kiếp… Tớ hình như đã mơ thấy câu nói này tối qua!”
Tôi không chớp mắt nhìn cậu, mọi biểu cảm sống động, cử chỉ phóng đại của cậu, tôi muốn ghi nhớ từng chi tiết.
Cho Hứa Tiêu và Giang Ngôn của mùa thu năm ấy, bị ngăn cách bởi bức tường nhà tù.
Cuối cùng, cậu ấy bình tĩnh lại, khẽ ho một tiếng và nói: “Cậu cần tớ giúp gì, cứ nói đi.”
Tôi mỉm cười và nói: “Nghe nói bố cậu là một luật sư biện hộ hình sự rất nổi tiếng. Nếu một ngày nào đó, tớ và gia đình bị cuốn vào một vụ án hình sự, chúng tớ có thể nhờ ông ấy biện hộ không?”
Hứa Tiêu nghi ngờ nhìn tôi: “Tớ chưa bao giờ nói về thông tin gia đình ở trường, sao cậu biết được?”
Tôi không nói gì.
Cậu ấy đập tay lên đùi và quả quyết: “Cậu thích tớ đúng không? Cậu rình rập, theo dõi tớ đúng không?”
Lời thoại quen thuộc, sự tự luyến quen thuộc.
Nước mắt lại trào ra, tôi cố gắng kìm nén tiếng nức nở: "Đúng vậy, tớ thích cậu, đã thích cậu suốt bao kiếp rồi."