CỖ MÁY THỜI GIAN CỦA BÀ NGOẠI - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:19:36
Lượt xem: 138
Tôi mất một lúc lâu mới nhớ ra phải tắt chuông báo thức, cửa phòng bỗng bị đẩy mở. Bà ngoại đeo tạp dề, mỉm cười nói: "Hôm nay bà làm bánh bao thịt bò với miến cho cháu, dậy đi nào."
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa mỏng, chiếu lên mái tóc bạc của bà. Thấy tôi im lặng, bà bước vào, trước tiên lau tay lên tạp dề, rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Sao thế? Muốn nướng thêm chút à?"
Lòng bàn tay bà ấm áp. Tôi mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy bà. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt tạp dề của bà.
Bà ngoại sững người, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: "Gặp ác mộng à? Không sao đâu, mơ là ngược lại với thực tế mà."
Mơ là ngược lại, nhất định là như vậy. Tôi lau khô nước mắt, đi ăn sáng. Bánh bao thịt bò miến nóng hổi, vẫn là hương vị quen thuộc trong ký ức.
"Tẩm ướp như thế nào vậy ạ?" Tôi hỏi.
Bà ngoại múc cho tôi một bát cháo, đáp: "Thịt bò và miến cắt nhỏ, thêm nước hành gừng, dầu gia vị, muối, xì dầu, rồi cho thêm một chút tiêu trắng."
Không ngờ rằng, bao năm sau tôi thử đi thử lại trong bếp mà vẫn không thể làm ra bánh bao giống như vậy. Thì ra… hương vị của bà là từ tiêu trắng.
Hơi nóng xộc vào mắt làm tôi muốn khóc lần nữa. Bà ngoại không nhận ra, bà cầm thìa khuấy bát cháo của tôi, cố gắng làm nguội nhanh hơn.
"Hôm qua hội đồng cư phát vé xem phim, tiếc là cháu không ở nhà nên không đi được." Bà ngoại nói.
Tôi quay đầu nhìn bà, có một tia sáng vụt qua trong đầu. Giang Ngôn của thời không này, cô nữ sinh cấp ba Giang Ngôn, rốt cuộc có thể làm gì để cứu sống bà ngoại?
Tôi chậm rãi nói: "Tối nay trường tổ chức hoạt động chợ trời, hủy buổi học thêm rồi. Chúng ta đi xem phim cùng nhau nhé, gặp nhau trực tiếp ở rạp chiếu phim được không ạ?"
Bà ngoại cười: "Thế thì tốt quá. Bảy giờ tối nay, bà đợi cháu ở cửa rạp nhé. Cháu có muốn ăn bắp rang không? Bà sẽ chuẩn bị sẵn mang đi cho cháu."
Nhìn nụ cười của bà, tôi cũng cười theo. Cảm giác nặng nề trong lòng dần dần tan biến.
Sắp trễ, tôi cắn chiếc bánh bao cuối cùng trong miệng, vội vã xỏ giày và chạy ra ngoài. Bà ngoại khẽ nói: "Ăn chậm thôi, không sao đâu, đừng để nghẹn nhé."
Ngay lúc sắp đóng cửa lại, tôi dừng lại, quay đầu và ôm bà ngoại nhỏ bé. "Bà ơi, bà phải giữ gìn sức khỏe nhé."
Giọng tôi lúng búng vì đang cắn bánh bao, bà có lẽ không nghe rõ, chỉ cười và vỗ nhẹ vào vai tôi. "Đi đường cẩn thận nhé, nhớ an toàn."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi bước nhanh xuống cầu thang, ở góc khuất, tôi va phải một người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-may-thoi-gian-cua-ba-ngoai/chuong-3.html.]
Tôi vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi."
Cô ấy cười: "Chị Ngôn Ngôn, chị dậy muộn à? Có muốn đi nhờ xe bố em không?"
Tôi giật mình ngẩng đầu lên. Là cô bé Tư Gia sống trên tầng.
Và đằng sau cô bé, người đàn ông ngồi trên ghế lái chính là kẻ đã ghì chặt tôi trong nhà để xe, kẻ cưỡng h.i.ế.p tôi.
Lúc này, hắn hạ cửa kính xe, thân thiện nói: "Ngôn Ngôn, tiện đường mà, để chú đưa cháu đi nhé."
Lưng tôi lạnh toát. Tôi cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong ngón tay, mỉm cười nói: "Không cần đâu ạ, cháu sẽ đi cùng bạn."
Chiếc xe rời đi. Tôi đứng ở trạm xe buýt, toàn thân không thể ngừng run rẩy.
3
Giờ nghỉ trưa, tôi hỏi mấy bạn nam trong lớp thường lén ra ngoài đi net, hỏi họ làm sao để ra khỏi trường. Họ đồng loạt cười: "Giang Ngôn, cậu học hư rồi đấy à."
Tôi có chút lúng túng: "Làm phiền các cậu rồi."
Lợi dụng lúc không ai để ý, họ dẫn tôi đến góc sân thể dục. Mấy cậu nam chạy đà, bám vào tường rồi nhẹ nhàng nhảy qua.
Qua bức tường, họ hét: "Giang Ngôn, làm như thế đấy, nhảy ra đây, bọn mình đón cậu ở bên ngoài!"
Tôi bắt chước họ chạy đà, rồi đầu gối va vào tường, ngón tay cũng bị cào rách.
Cậu nam duy nhất còn chưa nhảy ra đứng xuống, vỗ vỗ vai mình: "Đạp lên đây."
Qua bao năm, tôi không còn nhớ rõ tên cậu ấy nữa. Mắt tôi rơi vào bảng tên của cậu ấy.
Hứa Tiêu.
Thấy tôi im lặng, cậu ấy thúc giục: "Mau lên, cậu nhẹ thế này, tôi không sao đâu."
Cậu ấy chắp hai tay dài, để tôi đạp lên. Sau đó, tôi đạp lên vai cậu ấy, mảnh mai mà rắn chắc như tre xanh. Cậu ấy đỡ lấy chân tôi, rồi đứng dậy. Tôi thuận lợi ngồi lên tường.
Từ xa bỗng vang lên tiếng bảo vệ hét: "Này, các cậu đang làm gì đấy?!"