Cố Nhân Chỉ Như Giấc Mộng - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-10 13:04:20
Lượt xem: 1,377
Những giọt nước ấm nóng rơi xuống miếng ngọc bội, Sở Kỳ An dùng tay che mặt, không muốn để ta nhìn thấy hắn đang khóc.
Ta im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
"Hoàng thượng, miếng ngọc này rất đẹp thật. Nhưng vỡ thì cũng đã vỡ rồi, dù có cố gắng ghép lại, nó vẫn chỉ là một mảnh vỡ."
Cơ thể Sở Kỳ An run lên một chút.
Hắn nhìn ta, trong đôi mắt hiện lên nỗi khổ đau vô hạn.
Cuối cùng, hắn thốt ra câu mà ta đã chờ đợi từ lâu: "A Tụng, trẫm xin lỗi."
Ta lắc đầu: "Không có gì phải xin lỗi."
Sở Kỳ An hốt hoảng mở miệng, muốn giải thích: "A Tụng, người trẫm yêu là nàng. Chuyện năm đó trẫm có nỗi khổ riêng, chuyện triều chính nàng không thể hiểu được…"
Ta ngắt lời hắn: "Hoàng thượng, ta hiểu."
Sở Kỳ An sững người.
Ta mỉm cười:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Ta biết chàng muốn nói rằng, nhà họ Tống có môn sinh khắp triều đình, khi vừa đăng cơ, chàng cần sự ủng hộ của họ để củng cố ngôi vị. Cho nên, dù biết rõ người hạ độc không phải ta mà là Tống Thù tự sắp đặt, chàng vẫn phải dỗ dành nàng, phối hợp với nàng, và chỉ còn cách đày ta vào lãnh cung. Chàng còn muốn nói, việc đày ta vào lãnh cung là để gia tộc họ Tống tin rằng ta không còn uy h.i.ế.p đến ngôi vị Hoàng hậu của Tống Thù, và khi đó, họ sẽ không tìm cách hãm hại ta—chàng làm vậy là để bảo vệ ta, đúng không?"
Sở Kỳ An khẽ mở miệng, không thốt ra được một lời nào.
Hắn đã tốn bao công sức tìm ta, chỉ để nói với ta những điều đó.
Nhưng hắn không ngờ, ta đã sớm hiểu rõ mọi chuyện.
Phải, ta thực ra hiểu hết. Chỉ là ta thích giả vờ không hiểu mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-nhan-chi-nhu-giac-mong/chuong-10.html.]
Cũng như ta thực sự rất đau, nhưng ta thích giả vờ rằng không đau.
Ta không ngốc như mọi người nghĩ.
Chỉ là sư phụ từng dạy ta rằng, sống quá tỉnh táo thì chẳng có gì thú vị.
Cuộc sống này, ngây ngô một chút mới là hạnh phúc nhất.
"Hoàng thượng, ta hiểu, chàng yêu ta. Nhưng tình yêu này không còn là thứ ta mong muốn nữa."
Sở Kỳ An không thể kiềm chế được, hắn bước tới, nắm chặt lấy tay ta.
Vị Hoàng đế tôn quý lại nhìn ta bằng ánh mắt gần như van xin: "A Tụng, nàng nói cho trẫm biết, nàng muốn gì? Trẫm sẽ cho nàng, tất cả những gì nàng muốn…"
Ta mỉm cười.
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, đây là lời thề của thiên tử."
"Được." Ta thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Vậy ta muốn chàng không còn là Hoàng đế nữa."
Sở Kỳ An chec lặng.
"Ta sẽ đi tìm thuốc giả chec cho chàng, từ đó về sau, chàng không còn là Sở Kỳ An nữa, mà chỉ là phu quân của ta, phu quân của Khương Tụng. Chúng ta sẽ cùng nhau phiêu bạt giang hồ, sống cuộc sống bình dị, từ đó mọi chuyện trong quá khứ sẽ được xóa bỏ, và ta sẽ yêu chàng lại từ đầu, thế nào?"
Sắc mặt Sở Kỳ An trắng bệch.
Ta cười rút tay lại:
"Thấy chưa, Hoàng thượng, chàng không làm được. Chàng yêu ta, nhưng tình yêu của chàng chỉ mang lại cho ta sự giam cầm, lạnh lùng, uất ức và đau khổ. Ta không trách chàng, vì vậy quên lãng nhau giữa giang hồ chính là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta."