Cố Nhân Chỉ Như Giấc Mộng - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-10 13:04:22
Lượt xem: 2,746
Sở Kỳ An im lặng rất lâu, rất lâu.
Cuối cùng, hắn khẽ hỏi: "A Tụng, câu hỏi cuối cùng…Nàng còn thích ta không?"
Ta khẽ mỉm cười:
"Hoàng thượng, trở về đi. Hoàng hậu nương nương còn đang chờ chàng, và ngoài kia có rất nhiều người vẫn yêu chàng. Chỉ là ta, thực sự không còn là một trong số họ nữa rồi."
Sở Kỳ An đã rời đi.
Đám quan binh bao vây tửu lâu cũng rút đi hết.
Ngân Kiều vội vã chạy vào, vừa bước qua cửa đã thấy ta bình an vô sự, nàng dậm chân, nước mắt lã chã:
"Trời ơi, suýt nữa làm ta sợ chec khiếp. Lừa gạt hoàng thượng là tội tru di cửu tộc, ta cứ tưởng cả hai chúng ta đều không thoát được rồi!"
Ta mỉm cười, rót một chén rượu:
"Không đâu."
Ngân Kiều nắm lấy tay ta: "Người đã nói gì với Hoàng thượng mà có thể khiến ngài ấy bỏ đi như vậy? Vả lại, lúc ta thấy Hoàng thượng rời đi, mắt ngài ấy đỏ hoe, tâm trạng dường như rất nặng nề."
Ta uống một ngụm rượu, bình thản nói:
"Buồn bã là chuyện bình thường thôi, người muốn có tất cả thì nhất định sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc."
Từ đó về sau, Sở Kỳ An không bao giờ đến tìm ta nữa.
Ta tiếp tục sống những ngày tháng say sưa ở tửu lâu nơi biên ải, đồng thời cũng nhận nuôi vài đứa trẻ mồ côi và dạy chúng luyện công phu bế khí.
Ngân Kiều đã gây dựng được nhiều cơ sở kinh doanh trong thành và trở thành một bà chủ nổi tiếng khắp Tây Vực. Nàng không chỉ buôn bán trà, ngựa và lụa, mà còn thâu tóm được rất nhiều tin tức.
Nàng thường xuyên kể cho ta nghe tin tức từ kinh thành.
Sau khi Sở Kỳ An củng cố quyền lực, hắn đã khởi tố nhà họ Tống với hàng chục tội danh như lạm quyền và tham nhũng, khiến gia tộc họ Tống, vốn từ thời Tiên đế đã nắm quyền lớn, hoàn toàn sụp đổ.
Tống Thù bị đày vào lãnh cung.
Nghe nói Sở Kỳ An đã bỏ độc vào đồ ăn của nàng, giống hệt loại độc mà năm xưa nàng vu oan cho ta đã hạ.
Khi biết tin này, ta chỉ cảm thấy bình thản.
Những chuyện xảy ra trong cung điện tựa như kiếp trước, giống như câu chuyện của các thầy kể chuyện, không còn khơi dậy chút xao động nào trong lòng ta.
Vài năm sau, một vị thái giám lớn tuổi trong cung vượt ngàn dặm đến thành nhỏ ở Tây Vực này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-nhan-chi-nhu-giac-mong/chuong-11.html.]
Ông ta nói rằng Sở Kỳ An bệnh nặng, đang cầm cự hơi tàn, mong được gặp ta lần cuối.
Ta do dự rất lâu, cuối cùng nói với vị công công:
"Vẫn là ta không nên đến.”
"Hoàng thượng cả đời này muốn gì cũng đều có được, chỉ còn lại ta là tiếc nuối duy nhất.”
"Giữ lại sự tiếc nuối này, ít ra cũng giúp ngài có thêm động lực để chống chọi với bệnh tật.”
"Nếu ta trở về gặp ngài ấy, e rằng ngài ấy sẽ cảm thấy mọi tâm nguyện ở nhân gian đều đã được hoàn thành, tinh thần cũng từ đó mà tan biến.”
"Vậy nên, xin hãy nhắn lại với Hoàng thượng—hãy chữa bệnh thật tốt, ta với ngài ấy tương lai còn dài."
Vị thái giám chắp tay cúi chào: "Nương nương thật sáng suốt, lão nô kính phục."
Ông ta rời đi.
Ngân Kiều đúng lúc đến thăm ta, nghe được đoạn cuối của cuộc trò chuyện, liền tức tối nghiến răng nghiến lợi nói với ta: "Sao người còn cứu cái tên Hoàng đế khốn kiếp đó làm gì? Chi bằng người cứ đến gặp hắn, chọc hắn tức chec, thế là chúng ta sẽ được an tâm vui vẻ rồi!"
Ta phẩy tay: "Chuyện nào ra chuyện đó, Sở Kỳ An là một vị Hoàng đế tốt, người dân dưới tay hắn vẫn có được cuộc sống an lành—vả lại, nếu Hoàng đế chec, sẽ là quốc tang, cả nước sẽ mặc đồ trắng, chúng ta làm sao được uống rượu?"
Ngân Kiều không chịu thua: "Nhưng người cũng không nên nói với hắn là 'tương lai còn dài'!"
Ta cười khẽ.
Cái gọi là "còn dài lâu" chỉ là một lời nói hão huyền. Hắn đã bước vào cửa cung sâu như biển, còn ta là một đứa con của giang hồ.
Đời người còn dài, nhưng chúng ta sẽ không gặp lại.
Đúng lúc đó, chủ tửu lâu gõ cửa: "Cô nương, có nhóm tiểu quan mới đến biểu diễn tài nghệ."
"Nhanh mời vào."
Mười sáu thiếu niên xếp thành một hàng trước mặt ta.
"Thế các ngươi có tài nghệ gì?"
Tất cả bọn họ đồng loạt vén áo ngoài lên, để lộ cơ bụng săn chắc.
Ta lập tức đứng bật dậy, vỗ tay không ngớt, hò hét:
"Tốt lắm, tốt lắm!"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hết.