Cố Nhân Thay Lòng - Chapter 1-3
Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:53:51
Lượt xem: 518
1
"Bíp~"
Cánh cửa ở lối vào bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tôi dựa vào ghế sofa, quay đầu nhìn Tạ Từ An, người đang thay giày bước vào.
"Vợ ơi, anh về rồi."
Anh ấy vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng, trìu mến như thường lệ.
Anh ấy đi đến gần tôi, cúi xuống định hôn tôi nhưng tôi đã nghiêng đầu né tránh.
Tạ Từ An sửng sốt một lúc, sau đó bắt đầu làm điệu bộ: "Nhuế Nhuế, anh đi công tác một tháng, em không nhớ anh sao?"
Tôi khẽ cau mày: "Mùi nước hoa trên người anh hơi hăng."
Tôi rất nhạy cảm với nước hoa và tôi cảm thấy chóng mặt khi ngửi hầu hết các loại nước hoa.
Tạ Từ An biết điều đó.
Đáy mắt anh lóe lên sự hoảng loạn rồi biến mất.
"Nước hoa Tiểu Chu xịt hôm nay quả thực có chút nồng, lần sau anh sẽ bảo cô ấy đừng xức loại nước hoa nồng như vậy nữa."
Tiểu Chu trong miệng Tạ Từ An chính là thư ký của anh ấy.
Là người phụ nữ có năng lực làm việc xuất sắc nhưng Tiểu Chu không bao giờ dùng nước hoa cả.
"Nhuế Nhuế, anh đi tắm, đợi anh."
Tạ Từ An đứng dậy nhanh chóng hôn lên má tôi rồi phi đi lên lầu.
Mọi người đều nói rằng Tạ tổng yêu vợ như mạng, sủng thanh mai trúc mã đến tận trời xanh.
Vũ Khúc Đoạn Trường
Tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Cho đến ba ngày trước...
2
Tôi xem tin nhắn trên điện thoại mà Tạ Từ An gửi cách đây một giờ: [Nhuế Nhuế, lát nữa anh phải họp, em nhớ phải ăn uống đầy đủ nhé.]
Tôi mỉm cười ngọt ngào.
Tôi đã kết hôn với Tạ Từ An được sáu năm, những chuyện liên quan tới tôi, dù lớn hay nhỏ anh ấy đều để trong lòng.
"Nhanh một chút.”
Một giọng nam quen thuộc và đầy lo lắng lọt vào tai tôi.
Sau đó bả vai tôi bị đụng mạnh một cái.
Tôi ngước mắt lên và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Người đàn ông cao lớn ôm một cô gái thanh mảnh trong lòng bước nhanh vào bệnh viện.
Người phụ nữ mặc váy trắng, hấp hối dựa vào n.g.ự.c anh, làn da lộ ra ngoài đầy những dấu vết ái muội.
Mà cái bóng dáng ấy...
Là chồng tôi, Tạ Từ An, người đang đi công tác ở Pháp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-nhan-thay-long/chapter-1-3.html.]
"Trần tiểu thư đó lại đến bệnh viện rồi."
"Tháng này là lần thứ ba rồi ấy nhỉ?"
"Chồng cô ấy là một người đàn ông rất tuấn tú, lịch sự nhưng chuyện chăn gối thì tệ quá, khiến người ta nhập viện liên tục.”
Lời nói của hai y tá bên cạnh như một chiếc búa nặng nề giáng vào tim tôi.
3
Tôi đứng ngoài phòng bệnh, qua cửa kính, tôi nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.
Người phụ nữ cắn môi dưới, bộ dáng bướng bỉnh mà quật cường.
Và chồng tôi, Tạ Từ An, người mà tôi đã yêu bốn năm và kết hôn được sáu năm, đang nửa đe dọa, nửa dỗ dành ép cô ấy ăn cơm
Đôi mắt thâm tình mà tôi đã từng yêu nhất đó…
Cơ thể tôi mất thăng bằng, tôi lùi lại một bước.
Những ký ức mà tôi đã chôn vùi trong cát bụi lại hiện ra.
Tên tôi là Khương Nhuế, và tôi là ác nữ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình bá tổng ép yêu. Tôi lớn lên cùng với nam chính Tạ Từ An và chúng tôi đã đính hôn.
Trong tiểu thuyết, tôi đã dựa vào hôn ước của mình với Tạ Từ An để hết lần này đến lần khác ngăn cản anh ấy và nữ chính Trần Nghiên.
Cuối cùng rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Khi tôi mười tám tuổi, tôi thức tỉnh trí nhớ. Từ đó, tôi bắt đầu cố tình tránh mặt Tạ Từ An và bày tỏ mong muốn hủy bỏ hôn ước với bố mẹ một cách khéo léo.
Vào cái đêm tôi đề nghị hủy bỏ hôn ước, Tạ Từ An đã quỳ ngoài cổng nhà tôi suốt đêm.
"Nhuế Nhuế, anh đã làm gì khiến em tức giậnvậy? Hãy nói cho anh biết, anh có thể thay đổi mà."
"Đừng hủy bỏ hôn ước."
Tôi nhìn đôi môi trắng bệch của Tạ Từ An, nghĩ rằng chàng trai yêu thương tôi sâu đậm trước mặt cuối cùng cũng sẽ yêu người khác, cũng sẽ hạ thủ với tôi và người nhà tôi, tôi không dám yêu anh ấy.
"Tạ Từ An, tôi không thích anh nữa, đừng làm phiền tôi nữa."
Nhưng tôi của thời niên thiếu đã đánh giá thấp sự quyết tâm của Tạ Từ An.
Mỗi ngày anh ấy đều đến gặp tôi.
Ngay cả bố mẹ tôi cũng không thể chịu đựng được nữa và thuyết phục tôi nói chuyện đàng hoàng với anh ấy.
Nhưng cuối cùng tôi không dám đánh cược, tôi đã nói với Tạ Từ Ta về giấc mơ.
Sau khi nghe tôi nói, Tạ Từ An quỳ phịch xuống trước mặt tôi.
Anh ôm lấy chân tôi, nước mắt không kìm được mà rơi xuống: "Nhuế Nhuế, xin em hãy tiếp tục yêu anh, đừng từ bỏ anh."
"Anh không cần người khác."
"Anh chỉ muốn em."
Cuối cùng, tôi không thể cưỡng lại được sự cuồng nhiệt của chàng thiếu niên.
Tôi không thể buông tay anh ấy được.
Tạ Từ An và tôi chính thức bắt đầu hẹn hò.
Trước khi ở bên nhau, tôi đã từng nói với anh ấy rằng: "A Từ, nếu một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa thì anh nhất định phải cho em biết nhé."
Tôi không muốn phải chịu kết cục giống như trong cuốn tiểu thuyết ấy.