Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cố Nhân Thay Lòng - Chapter 4-5

Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:54:24
Lượt xem: 1,050

4

Tận mắt nhìn thấy Tạ Từ An dành sự ôn nhu cho tôi cho một người phụ nữ khác, toàn thân tôi liền phát run.

Tôi như một kẻ tự ngược, đứng nhìn một Tạ Tự An thâm tình mà kiên nhẫn không chớp mắt.

Mắt tôi đỏ hoe, mặt tôi ướt đẫm nước mắt.

Tạ Từ An cho Trần Nghiên ăn trong phòng bệnh.

Anh ấy đặt chiếc bát lên bàn cạnh giường ngủ, nghiêng người hôn nhẹ lên môi Trần Nghiên, cô ấy không vui né tránh.

Thoạt nhìn còn rất ghét bỏ.

Nhưng tôi, người đã biết rõ cốt truyện, biết rằng trong lòng Trần Nghiên đang hạnh phúc.

Bởi vì Trần Nghiên đã yêu Tạ Từ An ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trần Nghiên trong tiểu thuyết không muốn ở bên Tạ Từ An vì anh đã có hôn thê và cô không muốn mang tiếng là tình nhân.

Vậy nên mới bắt đầu một màn nàng chốn chàng truy, nhưng cô ấy có chạy đằng trước cái kịch bản ái tình cưỡng chế này.

Tôi nhìn thấy Tạ Từ An trong phòng bệnh đang muốn đứng dậy ra ngoài liền lập tức lắc mình trốn ở hành lang.

Tôi không biết tại sao mình lại trốn tránh.

Có lẽ đó là người tôi đã yêu bao nhiêu năm, cho dù có ly hôn thì tôi cũng không muốn náo loạn khó coi như vậy.

Tôi cảm thấy như kiệt sức, yếu ớt dựa vào cửa lối thoát hiểm.

Một lúc sau, ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc:

"Từ An, tháng này cậu đã đưa cô ấy đến bệnh viện bao nhiêu lần rồi?"

Giọng của người đàn ông tràn ngập sự bất đắc dĩ, hỗn loạn mà đau lòng.

Là Thẩm Liêm!

Người bạn tốt trong nhiều năm của tôi và Tạ Từ An.

Là người luôn miệng nói rằng sẽ làm hiệp sĩ cho tôi đến hết cuộc đời.

Cũng chính Thẩm Liêm đã nói với tôi rằng nếu Tạ Từ An có lỗi với tôi, anh ấy sẽ giúp tôi dạy cho Tạ Từ An một bài học khi anh ấy biết tôi đang hẹn hò với Tạ Từ An.

Nhưng bây giờ...

Tôi cười nhạo chính mình.

Suýt chút nữa tôi đã quên mất, Thẩm Liêm chính là nam phụ thâm tình trong sách.

Giọng nói hung bạo của Tạ Từ An tiếp ngay sau đó: "Là do cô ấy trốn hết lần này đến lần khác. Nếu không dạy cho cô ấy một bài học, cô ấy sẽ không nhớ."

Làm gì còn Tạ Từ An ôn nhu, săn sóc như lúc ở trước mặt tôi nữa.

Một Tạ Từ An như vậy, tôi chưa từng nhìn qua.

Thẩm Liêm nhẹ nhàng thở dài: "Từ An, nếu cậu yêu cô ấy thì hãy đối xử tốt với cô ấy, đồng thời ly hôn với Nhuế Nhuế sớm một chút."

Bên ngoài im lặng.

Tạ Từ An không phản bác, cũng không phủ nhận.

5

Khi cửa phòng tắm mở ra, tôi đang tựa vào đầu giường đọc sách.

Dưới bóng tối, tôi đặt tay lên n.g.ự.c Tạ Từ An.

"Mấy ngày này anh đi công tác ở Pháp thế nào?" Tôi mỉm cười hỏi.

Trên mặt Tạ Từ An lóe lên sự hoảng loạn nhưng không qua được mắt tôi.

"Ngày nào anh cũng bận đến nỗi không có thời gian để video call với em. Anh nhớ em lắm."

Tạ Từ An nghiêng người qua.

Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng tôi.

Chúng tôi yêu nhau nhiều năm như vậy, cho dù Tạ An không còn yêu tôi nữa thì tôi cũng hy vọng anh ta có thể thành thật.

Nhưng trong lúc nhốt nữ chính bên mình, anh ta lại giả vờ làm một người chồng tình cảm trước mặt tôi.

"Hôm nay em mệt quá."

Tôi quay đầu lại để tránh nụ hôn của Tạ Từ An.

Chỉ cần nghĩ đến việc anh ấy hôn Trần Nghiên vô số lần trong khoảng thời gian này, bụng tôi quặn thắt dữ dội.

Cuối cùng tôi không kìm được và nôn ói hai lần.

Biểu tình của Tạ Từ An đột nhiên thay đổi:

"Em… Lần trước em đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thế nào?"

Nghe anh hỏi thì tôi lập tức đoán được.

Tạ Từ An nghĩ rằng tôi có thai.

Bố mẹ hai bên gia đình đã giục chúng tôi sinh trong nhiều năm qua, nhưng Tạ Từ An lấy lý do muốn sống cuộc sống của hai người với tôi để bào chữa cho việc không có con.

"A Từ, kinh nguyệt của em bị trễ một tháng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-nhan-thay-long/chapter-4-5.html.]

Đồng tử của Tạ Từ An khẽ run lên.

Anh ấy nghĩ rằng sẽ bất tiện khi ly hôn tôi nếu tôi có thai?

Hay anh ấy nghĩ rằng Trần Nghiên sẽ lại bỏ trốn sau khi biết được tôi có thai?

Anh chưa kịp nói thì điện thoại di động trên bàn đầu giường đã đổ chuông

Nhạc chuông của cuộc gọi là một bài hát thiếu nhi.

Tôi đoán ngay người gọi là ai.

"Tôi nghe điện thoại trước." Tạ Từ An đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Tôi tựa lưng vào giường, khó nén chua xót nơi khóe môi.

Tôi đang mong đợi cái quái gì vậy?

Tạ Từ An là nam chính và Trần Nghiên là nữ chính, là do khi còn trẻ tôi đã quá ngu ngốc, dễ dàng tin tưởng vào lời hứa hẹn của anh ấy.

Không đầy một phút, Tạ Từ An lại đẩy cửa đi vào, vẻ mặt lo lắng:

"Nhuế Nhuế, anh phải quay lại công ty một chuyến, có chuyện hơi phức tạp khó giải quyết."

Trong khi nói chuyện, anh ấy đã tìm thấy một số quần áo và mặc vào. Anh ấy thậm chí còn cài nhầm hai nút. Lần cuối cùng tôi thấy anh ấy thất thố như vậy là ở ngày kết hôn ấy.

Trong đám cưới, Tạ Từ An đã lo lắng đến mức giọng nói cũng run run.

Anh ấy nói: "Bố, mẹ, Nhuế Nhuế là mệnh của con. Sau khi kết hôn, con nhất định sẽ đối xử với cô ấy tốt gấp bội."

Tôi cảm động đến mức muốn bật khóc.

Anh ấy nhìn thấy mắt tôi đỏ hoe, anh ấy không cầm được nước mắt nữa.

Ngày cưới, tôi và anh đều khóc thảm thiết.

Mọi người đều nói chúng tôi yêu nhau tha thiết.

Giờ đây, tình yêu của anh đã được chuyển giao cho người khác.

"Nhất định phải đi bây giờ sao? Tập đoàn..."

Tôi chưa kịp nói xong thì Tạ Từ An đã cắt ngang lời tôi: "Nhuế Nhuế, đừng làm loạn."

Có chút thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của anh ấy.

Tôi choáng váng.

Đây là lần đầu tiên Tạ Từ An nói với tôi bằng giọng điệu này.

Tạ Từ An mặc quần áo và lao ra khỏi cửa mà không thèm nhìn tôi.

Trước đây mỗi khi tôi cau mày, anh ấy đều đến dỗ dành tôi rất lâu.

Sau khi Tạ Từ An rời đi, tôi lén theo anh ấy ra cửa.

Ô tô dừng ở một khu biệt thự, nhìn cửa biệt thự từ bên trong mở ra, một cậu bé bò về phía Tạ Từ An.

Tạ Từ An ngồi xổm xuống, ôm cậu bé vào lòng rồi nhấc cậu bé lên trên đầu.

Tiếng cười khúc khích của cậu bé đặc biệt rõ ràng trong đêm tối và yên tĩnh.

"Tạ Ngải Thần, ai bảo con gọi anh ấy đến đây?"

Giọng nói có chút bất mãn của Trần Nghiên từ đằng xa cùng với gió đêm truyền vào tai tôi.

Khoảnh khắc tôi nghe thấy cái tên này, tôi đã nghe thấy trái tim mình tan nát.

Tạ Ngải Thần.

Tạ Từ An yêu Trần Nghiên.*

(*Chen Yan: Trần Nghiên, Xie Ai Chen: Tạ Ngải Thần, đồng âm với “Tạ yêu Trần”)

Vũ Khúc Đoạn Trường

Ha!

Tôi không khỏi cười khổ, chẳng trách anh không muốn tôi có con, hóa ra là vì anh đã sớm có con cùng nữ chính ở bên ngoài.

Tạ Ngải Thần bĩu môi: "Ma ma, ba ba không có ở đây, Tiểu Thần không ngủ được."

"Đồ dối trá nhỏ bé." Tạ Từ An trìu mến véo nhẹ chóp mũi Tạ Ngải Thần, "Lần sau nhớ ba ba thì cứ nói thẳng, đừng lấy cớ bị thương, ba ba sẽ lo lắng."

“Dạ, con biết rồi. Ba ba, chúng ta mau vào thôi.”

Người đàn ông cao lớn một tay ôm cậu bé, tay kia ôm lấy eo người phụ nữ nhỏ nhắn.

Khuôn mặt của hai người đàn ông một lớn một nhỏ đều tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

Chỉ có người phụ nữ này phồng má lên, tựa hồ cực kỳ bất mãn, nhưng khóe miệng lại vô thức nhếch lên, tựa như bộ dạng khẩu thị tâm phi.

Tôi cảm khái, một gia đình ba người hạnh phúc biết bao!

Cô ấy hừ lạnh: “Bây giờ anh ra ngoài, cũng không sợ bị vợ phát hiện.”

Tôi từng bước đến gần ba người họ.

Càng đến gần, tôi càng có thể nhìn thấy rõ nụ cười trên khuôn mặt của Tạ Từ An và lời nói cứng rắn sau khi nghe những lời của Trần Nghiên.

"Sau này cũng không cần phải sợ nữa."

Tạ Từ An và Trần Nghiên đồng thời quay lại.

Tôi nhếch mép cười: "Bởi vì tôi đã phát hiện ra rồi."

Loading...