Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cố Nhân Thay Lòng - Chapter 7

Cập nhật lúc: 2024-07-25 20:29:45
Lượt xem: 638

7

Khi tỉnh lại, tôi cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Tôi đang định mở mắt thì nghe thấy tiếng nước ép vào tai.

Tôi chợt nhớ đến một tình tiết trong tiểu thuyết, để chia rẽ nam nữ chính, tôi, nữ phụ độc ác, đã cố tình dàn dựng một vụ tai nạn xe hơi.

Khi tôi hôn mê, nữ chính muốn chia tay nam chính, nhưng nam chính lại ép cô ấy làm chuyện đó trong phòng bệnh của tôi, ngay trước mặt tôi, một bệnh nhân hôn mê.

Với chuyện này, tôi chỉ có một câu: cực kỳ kinh tởm.

Nếu như lúc đầu tôi còn muốn mạnh khoẻ, an yên ở cùng Tạ Từ An thì kể từ khi anh ta đẩy ngã tôi, cái ý niệm ấy đã biến mất.

Cho tới già, Tôi và Tạ Từ An, sẽ không bao giờ tiếp xúc với nhau nữa.

Đặc biệt, anh ta còn cư nhiên ở trong phòng bệnh của tôi là cái chuyện ghê tởm này nữa.

Tôi mở mắt và nghiêng đầu sang trái.

Trần Nghiên đang bị Tạ Từ An đè trên sô pha hôn môi. Dây váy ngủ của Trần Nghiên bị kéo xuống, lộ ra phần lớn da thịt.

"Tạ Từ An, buông tôi ra! Tôi muốn chia tay với anh, anh không thể tùy ý ép buộc tôi như vậy được."

Ngoài miệng thì Trần Nghiên nói Tạ Từ An không thể ép buộc cô ấy nhưng thân thể cô ấy lại không hề vùng vẫy.

Thậm chí tay cô ấy còn đặt trên cánh tay của Tạ Từ An.

"Muốn tôi phát trực tiếp màn biểu diễn của hai người sao?"

Giọng nói của tôi kéo Tạ Từ An, người đang vô cùng tức giận vì Trần Nghiên nói chia tay, trở lại hiện thực.

Anh ta quay đầu lại, gương mặt trắng bệch.

"Tạ Từ An, anh thực sự làm tôi cảm thấy ghê tởm."

"Nhuế Nhuế..."

Tạ Từ An há miệng nhìn tôi không nói lên lời.

Trần Nghiên, người vốn đã bị anh ta đè xuống, đã kéo quần áo của mình lên và chạy ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe.

"Không đuổi theo sao?"

Tạ Từ An đứng đó do dự.

Cuối cùng anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi: "Nhuế Nhuế, muộn thế này một cô gái như cô ấy ở bên ngoài không an toàn. Ngày mai anh sẽ giải thích với em, em đợi anh nhé."

Nói xong, anh ta rời đi mà không ngoảnh lại.

Tôi cười lạnh thành tiếng.

Tạ Từ An quả thật không biết xấu hổ.

Anh ta rời đi không bao lâu, cửa phòng bệnh lại bị gõ ra.

Thẩm Liêm mặc áo blouse trắng vội vàng bước vào.

Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-nhan-thay-long/chapter-7.html.]

"Nhuế Nhuế, sao em lại bị thương vậy?"

Anh ấy vừa nói vừa đi về phía giường. Lông mày của anh đầy mệt mỏi, thoạt nhìn có vẻ anh ấy vừa trải qua một cuộc phẫu thuật.

Tôi nhẹ giọng hỏi: "Anh không biết à?"

Thái độ thờ ơ của tôi khiến Thẩm Liêm giật mình trong giây lát.

Anh ấy nói: "Anh vừa thực hiện một ca phẫu thuật xong thì nghe tin em nhập viện."

"Thẩm Liêm, anh còn giả vờ làm gì nữa?"

Tôi cười lạnh nhìn anh ấy, "Tạ Từ An nuôi người phụ nữ đó ở bên ngoài bốn năm, anh vẫn luôn biết đúng không?"

"Anh không chỉ không nói cho tôi biết mà còn giúp anh ta che đậy chuyện đó."

"Anh, giống như Tạ Từ An, khiến tôi ghê tởm đến tận xương tủy. Vậy nên xin đừng giả vờ quan tâm đến tôi như vậy nữa."

Lời nói của tôi khiến Thẩm Liêm như mất hết huyết sắc.

Sắc mặt anh tái nhợt: "Không phải, Nhuế Nhuế, tôi chỉ sợ..."

Tôi ngắt lời Thẩm Liêm: "Anh sợ tôi bị tổn thương à?"

Tôi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Liêm, không bỏ sót tia tội lỗi trong mắt anh ấy.

"Hay là..." Tôi nhếch lên khóe môi, "Anh yêu Trần Ngiên nên không muốn cô ấy bị tổn thương."

Lời này vừa nói ra, đồng tử Thẩm Liêm co rút lại, như thể lời nói của tôi là một điều gì đó kinh thế hãi tục.

"Nhuế Nhuế, tôi không, sao tôi có thể yêu cô ấy được? Người tôi yêu là..."

Chữ "em" bị đẩy vào trong bụng Thẩm Liêm.

Tôi "Ồ" một tiếng, không mặn không nhạt nói: "Tình yêu của anh rẻ mạt quá. Chẳng trách tôi và anh quan biết trước nhưng tôi cũng không yêu anh.”

Lời nói của tôi như một lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m vào trái tim Thẩm Liêm.

Thẩm Liêm và tôi là hàng xóm.

Từ khi bắt đầu có ký ức, chúng tôi đã chơi cùng nhau.

Thẩm Liêm hiền lành và dè dặt, trong khi Tạ Từ An lại nhiệt tình và hướng ngoại.

Vũ Khúc Đoạn Trường

Khi còn trẻ, tôi nhanh chóng bị Tạ Từ An thu hút, Thẩm Liêm vì vậy mà cô đơn trong thời gian dài.

Người đàn ông cao khoảng 1 mét 8 dường như mất hết sức lực, suy sụp vì lời nói của tôi.

Giống như một cơn gió thổi qua thôi cũng đủ khiến anh ấy gục ngã.

"Biến đi, tôi không muốn gặp anh nữa."

Tôi đã ra giọng đuổi khách.

Cho dù là Tạ Từ An hay là Thẩm Liêm, tất cả đều khiến tôi ghê tởm vô cùng.

Người trước là người yêu, người sau là bạn.

Hai người này đã chiếm gần như toàn bộ hai mươi tám năm cuộc đời của tôi, và sự phản bội của họ đồng thời giống như một tia sét giáng xuống đối với tôi.

Thấy thái độ kiên định của tôi, Thẩm Liêm thập giọng nói câu “Anh xin lỗi” rồi rời đi.

Loading...