Cố Nhân Thay Lòng - Chapter 8
Cập nhật lúc: 2024-07-26 20:37:04
Lượt xem: 925
8
Tôi ở bệnh viện hơn nửa tháng cũng không thấy Tạ Từ An đâu.
Tôi đã linh cảm được điều này, tuy vẫn còn buồn nhưng nỗi đau xé lòng đã không còn nữa.
Ngược lại, Thẩm Liêm gần như canh giờ suốt ngày, sáng, trưa và tối đều đến phòng bệnh báo danh.
Đối với việc Tạ Từ An không tới này, bố mẹ tôi có lời phê bình kín đáo. Mẹ tôi thậm chí còn nói rằng lúc ấy còn không bằng đính hôn với Thẩm Liêm.
Tôi không biết phải nói thế nào với bố mẹ về việc Tạ Từ An ngoại tình.
Hơn nữa, tôi lại phải nhập viện nên không báo cho bố mẹ trước.
Tuy nhiên, tôi đã liên hệ với luật sư khi đang nằm viện và nhờ luật sư giúp tôi soạn thảo đơn ly hôn.
Hôm nay tôi xuất viện, chuẩn bị đến trực tiếp văn phòng của Tạ Từ An để đưa đơn ly hôn.
Khi tôi đến bên ngoài văn phòng của Tạ Từ An, Tiểu Chu đã chào đón tôi từ xa.
"Phu nhân, lâu rồi không thấy cô đến đây."
Cô ấy nói chuyện với tôi một cách khách khí.
Tôi có cảm giác rằng cô ấy không muốn tôi vào văn phòng của Tạ Từ An.
"Cô cứ làm việc của mình đi, tôi tự mình đi được."
Tiểu Chu muốn nói lại thôi, vẻ mặt có chút khó xử nên tôi nhắm mắt làm ngơ và đi thẳng đến văn phòng của Tạ Từ An.
Tiểu Chu muốn ngăn tôi lại nhưng tôi đã đẩy cửa văn phòng ra trước.
Trong văn phòng, Tạ Từ đang ngồi trên chiếc ghế trước bàn làm việc, Trần Nghiên mặc váy trắng ngồi trên đùi anh, cả hai đều khẽ cau mày.
"Phu nhân..."
Tiểu Chu ở bên cạnh tôi cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.
"A!"
Khi Trần Nghiên nhìn thấy tôi và Tiểu Chu đứng ở cửa, cô ấy sợ hãi hét lên.
Tạ Từ An lập tức kéo lấy áo khoác che lên người cô ấy.
"Ra ngoài!"
Anh ta tưởng là thư ký nhưng không ngờ lại gặp tôi.
"Anh đi làm việc của mình trước đi." Tôi bảo Tiểu Chu rời đi.
Tôi không muốn mọi người biết về một điều đáng hổ thẹn như vậy.
Người bị mất mặt chỉ có tôi.
Sự tức giận trên mặt Tạ Từ An chuyển sang hoảng sợ, anh ta đột nhiên đẩy Trần Nghiên xuống đất.
Anh ta nhanh chóng chỉnh đốn bộ mặt và sải bước về phía tôi mà không thèm nhìn Trần Nghiên.
Khi anh ta đưa tay muốn kéo tôi, tôi là mở lời trước: "Đừng chạm vào tôi, ghê tởm."
Chỉ vài chữ liền khiến Tạ Từ An đỏ hốc mắt, khó khăn nói: "Nhuế Nhuế, đừng nói chuyện với anh như vậy, anh sẽ khó chịu."
"Khó chịu?" Tôi chỉ vào dấu hôn mơ hồ trên cổ anh ấy, "Vừa rồi không phải anh còn thấy dễ chịu sao?"
"Hay anh cảm thấy không thoải mái khi tôi đến đây?"
"Anh..."
“Được rồi.” Tôi ngắt lời Tạ Từ An, lấy bản thỏa thuận ly hôn từ trong túi ra: "Tôi không có tâm tư tranh cãi với anh về những chuyện kinh tởm này. Chỉ cần ký vào đây, ngày mai chúng ta sẽ đến Cục Dân Chính để lấy giấy ly hôn."
Tạ Từ An ngập ngừng nhận lấy tờ giấy từ tay tôi.
Khi nhìn thấy tờ đơn ly hôn, vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi.
Anh ta hung hăng xé bản thỏa thuận ly hôn tôi đưa: "Nhuế Nhuế, anh không thể nào ly hôn với em được!"
Tôi nhẹ nhàng liếc nhìn anh, như thể đang nhìn một kẻ tâm thần.
Rồi tôi lấy từ trong túi ra một xấp giấy ly hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-nhan-thay-long/chapter-8.html.]
"Đã thích xé thì cứ từ từ xé đi. Khương gia không thiếu tiền in giấy ly hôn."
Vũ Khúc Đoạn Trường
Tôi nói xong định rời đi, nhưng đã bị Tạ Từ An cản lại.
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi chán ghét giật ra.
Anh ta nắm lấy tôi thật chặt, như muốn bóp nát xương cốt của tôi: "Nhuế Nhuế, anh chỉ nuôi dưỡng một đồ chơi nhỏ ở ngoài, không ảnh hưởng đến địa vị của em.”
"Em là người anh yêu nhất. Chúng ta đã nói sẽ bên nhau mãi mãi, và anh chưa từng quên lời đó.”
Anh ta đã ngồi ở vị trí cao từ lâu rồi, không biết từ lúc nào anh ta đã không đặt tôi ở ngang hàng với anh ta nữa.
Cho nên, anh ta đã nhận định rằng nếu anh ta đã thừa nhận sai lầm của mình thì tôi sẽ tha thứ cho anh ta.
Tôi cười lớn: “Tạ Từ An, anh còn nhớ năm mười tám tuổi anh quỳ trước mặt tôi đã nói gì không?”
Lông mi anh khẽ run lên, hiển nhiên là đã nghĩ tới.
"Anh đã nói rằng: “Đời này anh chỉ cần một người”.”
"Vì lời này tôi mới tiếp tục yêu anh, còn bây giờ anh thì sao?"
Tôi quay đầu lại nhìn Trần Nghiên, người đang ngồi trên mặt đất với đôi mắt ngấn lệ.
"Ừm, là mẹ ruột của đứa con ngoài giá thú của anh."
"Nhuế Nhuế, không phải, việc cô ấy mang thai chỉ là một tai nạn." Tạ Từ An vội vàng giải thích.
"Nếu anh không lên giường với cô ấy, cô ấy có thể tự mình mang thai được không? Phiền anh ít nhất hãy thể hiện trách nhiệm của một thằng đàn ông đi."
Tôi dùng hết sức lực của mình mở tay Tạ Từ An, xoay người rời đi.
Màn đêm buông xuống, tôi liền dọn về nhà.
Tôi đã đoán trước rằng Tạ Từ An sẽ đến biệt thự nơi chúng tôi ở đợi tôi, đơn giản là lại muốn bày trò kia tiếp.
Tôi đã nói với bố mẹ tôi về việc Tạ Từ An ngoại tình và có một đứa trẻ ở bên ngoài.
Bố mẹ tôi rất tức giận nên đều ủng hộ việc tôi ly hôn.
Tôi ôm bố mẹ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Trong lòng tôi, bố mẹ luôn quan trọng hơn Tạ Từ An, do đó nên tôi mới quyết định ly hôn nhanh chóng như vậy.
Tôi sợ nếu tôi dính líu đến Tạ Từ An, bố mẹ tôi sẽ thật sự có kết cục như trong sách.
Tôi yêu bố mẹ tôi.
Tôi mong họ sống khỏe mạnh và an toàn.
Trời bắt đầu mưa to vào ngày thứ ba sau khi trở về nhà.
Liên tiếp mấy ngày sương mù mênh mông.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Từ An không chịu đồng ý ly hôn nên tôi chỉ gọi luật sư đến kháng cáo.
Một đêm nọ, tôi bị đánh thức khỏi giấc ngủ.
Tôi nhìn mẹ Tạ ngoài cửa, do dự một lúc, cuối cùng mới gọi "Dì".
Lúc nghe tôi gọi dì, mắt mẹ Tạ đỏ hoe.
Mẹ Tạ đã yêu thương tôi như con ruột của mẹ từ khi tôi còn nhỏ. Sau khi tôi gả vào nhà Tạ, mẹ càng chăm sóc tôi rất chu đáo.
Nhìn thấy bà như vậy tôi không đành lòng nên hỏi: "Dì ơi, sao dì lại ở đây?"
"Nhuế Nhuế, chuyện sai trái mà A Từ đã làm, dì đều đã biết, là nó có lỗi với con…”
Khi mẹ Tạ nói xong, tôi nhận ra rằng chính Tạ Từ An đang lặp lại những chiêu trò cũ của mình.
Anh ta đang quỳ bên ngoài biệt thự của tôi dưới cơn mưa lớn.
Bất luận là ai gọi, anh ta đều không đứng dậy.
Mẹ tôi thở dài rồi nói với tôi: "Nhuế Nhuế, chúng ta nói chuyện với cậu ta nhé."
Tôi biết mẹ tôi chung quy vẫn mềm lòng.
Hơn hai mươi năm, sao bà có thể không coi anh ta như con đẻ mà đối đãi chứ?